Sở Hạo không hề nghi ngờ Nhiễm Bạch sẽ nói đùa, dù sao nàng đâu cần phải lừa gạt mình?
Về phần hoàng vị, hắn thật sự tin tưởng trăm phần trăm, Nhiễm Bạch có thể!
Thực lực của người ta vẫn còn sừng sững trước mắt đấy.
"Được."
Nhiễm Bạch cười cười, không nói gì.
"Ta nói, Bạch Bạch, ngươi nhìn mà xem, ta sống vì lợi ích, ngươi lạnh nhạt vô tình, chúng ta quả thực là một đôi trời sinh đấy, hay là ngươi đồng ý với yêu cầu của ta đi, thế nào?."
Nhiễm Bạch nhìn Sở Hạo, mang trên mặt sự ghét bỏ rõ ràng.
"Ha ha..." Sở Hạo nhếch miệng cười, thầm than một tiếng.
Hắn thật sự thích cô gái này, ngặt nỗi... Mặc dù có loại cảm giác trâu già gặm cỏ non.
Nhưng là, một người tính tình lạnh nhạt lại có thực lực cường đại như vậy, quả thực là quá phù hợp yêu cầu của hắn.
"Ca ca tốt của ta hôm đó lên trên yến hội chứ."
Sở Hạo cười tủm tỉm nói, trong mắt lướt qua vài tia giảo hoạt.
"Ài, ngươi đoán, ta đã làm gì?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn Sở Hạo một chút:
"Đơn giản là truyền ngôn thôi."
"Chậc chậc chậc, thật thông minh, làm ta không có chút cảm giác thành công nào."
Tên Sở Thâm kia đã thích lục công chúa, thân là "đệ đệ tốt" của hắn, làm sao có thể không giúp hắn một tay chứ?
Cho nên, bây giờ khắp nơi đều là đồn thổi về tình yêu hoàng gia.
"Nếu như ngươi không có việc gì nữa thì có thể đi."
"Ngươi không giữ ta lại một chút sao?"
Sở Hạo liếc mắt, không sao hết, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438501/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.