Nhiễm Bạch nhìn khuôn mặt non nớt hoảng hốt sợ hãi của bọn nhỏ, khóe miệng có chút giương lên.
Lúc này, một cô bé dáng dấp thấp bé, mặt mày vàng vọt vì thiếu ăn đi đến trước mặt Nhiễm Bạch, nhát gan mở miệng nói:
"Ta có thể đi cùng với ngươi không?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm vào cô bé kia, cũng không mở miệng nói chuyện.
Tiểu nữ hài bị ánh mắt của Nhiễm Bạch nhìn chăm chú đến có chút không được tự nhiên, hai tay không tự chủ nắm chặt góc áo, trong lòng bàn tay đã sền sệt, cái trán rịn ra mồ hôi. Hai mắt giống như là người chết, không có thần sắc.
Thật lâu, Nhiễm Bạch nói:
"Đương nhiên có thể."
"Thật sao!"
Cô bé trong mắt hiện ra ngạc nhiên, hưng phấn nói.
Trên mặt Nhiễm Bạch ngậm lấy ý cười, trong mắt sương đen tràn ngập:
"Đương nhiên là thật."
. . .
Trong rừng rậm, cây cối to lớn rậm rạp, chiết xạ ra ánh sáng âm trầm, nhìn không thấy điểm cuối.
Nhiễm Bạch cùng Dung Dung dạo bước trong rừng cây, bước chân lộ ra không chút hoang mang.
"Bạch Bạch, chúng ta thật sự phải giết người sao?"
Dung Dung do dự hỏi.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một đường cong, sâu kín nhìn Dung Dung.
Dung Dung bị Nhiễm Bạch nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, khóe miệng miễn cưỡng cười:
"Bạch Bạch, sao vậy."
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, thuần lương nói.
"Không có gì."
Dung Dung âm thầm thở dài một tiếng, sau đó khiếp đảm nói.
"Bạch Bạch, ta không dám giết người."
"Không dám giết người, vậy cứ giết nhiều thêm mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438444/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.