Tô Ninh nhìn thấy Ôn Ngôn rời đi, phiền não trong lòng mới với đi một ít.
Cô cau mày, nhớ lại chuyện lúc trước, trước đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô không có chút ấn tượng nào vậy. Chỉ nhớ rõ có giọng trẻ con non nớt. Còn lại thì một chút cũng nhớ không nổi.
Tô Ninh coi đó như là ảo giác, tiếp tục cuộc sống của mình.
. . .
Đêm đó,
Những toà cao tầng san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước qua lại vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn óng ánh, nhìn rất chướng mắt, cũng rất hư ảo.
Mà ở một chỗ biệt, là một rường học cũ nát.
Tiếng súng một tiếng nối tiếp một tiếng vang lên.
Tiếng súng xuyên qua thể xác liên tiếp vang lên.
Lăng Vũ chật vật trốn ở sau tường, sắc mặt nghiêm túc nhìn mười mấy tên sát thủ cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng.
Bởi vì trong tổ chức có gian tế, tất cả những anh em đến đây với hắn đều đã bỏ mình! Lăng Vũ vừa nghĩ tới đây, trong mắt thoáng hiện nồng đậm lệ khí.
Hắn hiện tại chỉ có hai lựa chọn,
Một, chạy ra khỏi trường học.
Hai, xử lý bọn chúng.
Cả hai lựa chọn đều là một chân bước vào liền vạn kiếp bất phục.
Lăng Vũ nắm chặt súng trong tay, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết. Thừa dịp bọn hắn có sơ hở liền trốn thoát, đó chính là cơ hội duy nhất của hắn, đến cùng là sống hay là chết?
Lăng Vũ nhìn người đang chậm rãi tới gần, trong lòng yên lặng đếm.
Ba,
Hai,
Một!
Lăng Vũ bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438406/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.