Một người giết người không đáng sợ, đáng sợ là, mình biết rõ cô ta giết người, nhưng tất cả mọi người đều không tin.
"Cô làm gì nữ chính rồi." Ôn Ngôn đột nhiên hỏi.
"A, cái này à, tôi tặng cho chú một chút lễ vật." Nhiễm Bạch hững hờ nói.
Mí mắt Ôn Ngôn nhảy một cái, trực giác của hắn nói cho hắn biết lễ vật này tuyệt đối không phải là thứ hắn muốn.
"Vậy kính xin cô đem lễ vật thu hồi đi."
Nhiễm Bạch nhìn Ôn Ngô một cái, lắc đầu, lẽ thẳng khí hùng mà nói:
"Vậy không được, nhất mã quy nhất mã (1),trên người chú đã không có thứ tôi muốn nữa."
Ôn Ngôn: ". . ." Hóa ra lại thành hắn nợ cô, rõ ràng là cô ép buộc hắn có được không. Tức giận, nhưng không thể nói.
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Ôn Ngôn, trực tiếp rời khỏi phòng.
Ôn Ngôn nhìn thấy người đột nhiên biến mất, sắc mặt hắn không có chút rung động nào, nhưng thật ra thì trong lòng hắn là cả một làn sóng cuồn cuộn đang sôi trào.
WHAT THE FUCK- dưới mắt thiên đạo có người biến mất ngay trước mắt hắn, làm sao hắn có thể không kinh sợ được.
Mà Nhiễm Bạch hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này, thiên đạo? Thứ chó gì?
Phong Lạc giờ phút này cực kì sung sướng, giá trị thù hận lại xoát lên một cơn sóng lớn.
Mà chờ tới khi Tô Ninh tỉnh lại, nó phảng phất đã nhìn thấy vẻ mặt đen triệt để của Ôn Ngôn rồi.
Nhiễm Bạch ra khỏi phòng, tâm tình khoái trá hát lên một khúc ca dao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438405/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.