Trong xe, Lăng Vũ nhìn Nhiễm Bạch, bỗng nhiên nói: "Bạch Bạch, anh chuyển trường cho em, ngày mai đưa em đi học."
Nhiễm Bạch ôm búp bê thật chặt, trong mắt là nhìn không ra thần sắc: "Được."
Thế nhưng, cô muốn ở bên cạnh anh trai, làm sao bây giờ.
. . .
Nhiễm Bạch về đến nhà, lặng lẽ lên lầu.
Lăng Vân nhìn thấy, hai tay vòng ở trước ngực, tựa người lên tường trào phúng nói: "Ôi chao, tao còn tưởng rằng mày đi đâu, còn để anh hai đưa mày về, thật không biết xấu hổ!"
Nhiễm Bạch bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân, Lăng Vân chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong một vùng chiến trường máu nhuộm đỏ ngòm, bên tai là tiếng kêu thảm tựa như quỷ khóc sói gào.
Lăng Vân lập tức sắc mặt trắng bệch, lảo đảo trở về phòng.
"A, thật là một bé con không ngoan." Nhiễm Bạch nhìn bóng lưng của Lăng Vân rời đi, dịu dàng nói.
Chờ Lăng Vân về đến phòng, mới giật mình tỉnh lại, cô thế mà bị một đứa con gái riêng hù cho sợ? Nhiễm Bạch, mày chờ đó cho tao!
Ánh mắt Lăng Vân âm tàn, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi số điện thoại.
"Ừ, đúng, ừm, tôi muốn các người dạy dỗ đứa con gái riêng kia một chút, Lăng Bạch. Được, giá cả sao cũng được."
Lăng Vân nghĩ đến đôi mắt quỷ dị kia của Nhiễm Bạch cái, ma xui quỷ khiến lại dặn dò thêm: "Đi thêm mấy người. Ừm, được, gặp lại sau."
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Lăng Vân lộ ra một vòng ý cười: "Lăng Bạch, để xem tới lúc đó mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438395/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.