Thành Thiên Bích mở miệng: “Chi bằng thử một lần đi, cho chúng tôi xem thực lực của Long Huyết nhân.”
Tùng Hạ cẩn thận đánh giá vị thủ lĩnh của tộc Long Huyết, người này hình như có tuổi tác tương đương Thành Thiên Bích, có điều so với Thành Thiên Bích trên cơ bản không có nét mặt thì Thẩm Trường Trạch có vẻ giống thanh niên trẻ trung tầm hai mươi tuổi hơn. Hơn nữa, quả nhiên lời đồn không sai, đối với ba mình, Thẩm Trường Trạch chỉ sợ là nói gì nghe nấy. Nếu là Diêu Tiềm Giang, cho dù có hiếu thuận thế nào thì chắc cũng sẽ không có chuyện để mẹ vò đầu mình trước mặt người khác còn mặt không đổi sắc như vậy. Dù sao cũng là thủ lĩnh của một trong bốn bang phái lớn ở Bắc Kinh, trước mặt người xa lạ vẫn cần phải có uy nghiêm, không thì khiến người khác kính phục như thế nào. Cậu quy kết chuyện này cho việc Thẩm Trường Trạch tuổi còn nhỏ, không suy tính đến phương diện này.
Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Anh biến thành con nít kiểu gì đấy? Đuôi với vảy của anh đâu? Mau biến ra cho bọn em xem.”
Thiện Minh “sặc” một tiếng: “Thằng nhóc này, chú em coi con trai anh là khỉ diễn xiếc à, đừng có chặn cửa nữa, không vào thì đi mau.”
Đặng Tiêu lắc mình một cái chạy ù vào trong: “Bên trong còn có Long Huyết nhân không, em muốn xem xem rốt cuộc thì Long Huyết nhân là… wowww!”
Một cái bóng đen bay qua trước mắt mọi người, Tùng Hạ nhìn xuyên qua khe hở của hai người nhìn vào bên trong, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343976/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.