Chương trước
Chương sau
Bốn bang phái lớn lợi hại nhất là tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, hội Phụng Lam và Lục Đạo Hoàng Tuyền.
A Bố phi nước đại trên đường, tốc độ nhanh hơn hai ngày trước rất nhiều, mọi người ngồi trên lưng nó có cảm giác gió lạnh vù vù táp qua mặt đau rát, mắt cũng sắp không mở ra được nữa.
Thành Thiên Bích vẫn nhìn kim chỉ nam, được một lát, hắn nói: “Đây là hướng đi Thạch Gia Trang.”
“Lẽ nào Trang Nghiêu bị bắt đến Thạch Gia Trang? Cùng hướng đi của chúng ta.”
Liễu Phong Vũ nói: “Anh nhớ Yến Hội Dương từng nói những thế lực của Bắc Kinh đều có cứ điểm tại các thành thị xung quanh, nhất là những thành phố như Thiên Tân hay Thạch Gia Trang. Kẻ đã bắt Trang Nghiêu có phải là người của hội Phụng Lam hay không?”
Tùng Hạ trầm tư: “Đúng vậy. Có lệnh truy nã kia, bất cứ thế lực nào cũng có thể bắt Trang Nghiêu. Có điều những người tưởng Trang Nghiêu là người có năng lực đặc biệt, ngoại trừ Tôn Á và Al Maurell chúng ta đã tiếp xúc ở Tây An thì chỉ có những người đã đụng phải ở Lạc Dương, hơn nữa chỉ có hai anh em Ngụy Tử tận mắt chứng kiến Trang Nghiêu chữa thương. Lẽ nào hai người này đã tìm những thế lực khác làm nơi nương tựa?”
Thành Thiên Bích nói: “Chưa chắc, chúng ta đánh một trận tại Lạc Dương, nhất định những dị nhân chuyên làm những chuyện mua bán tình báo đã có một sự phân tích tổng quát về chúng ta. Trong nhóm chỉ có anh và Trang Nghiêu là hai người không động thủ, rất dễ có thể đoán ra người có năng lực đặc biệt là một trong hai người. Hơn nữa trên người anh không có dao động năng lượng, họ càng có khuynh hướng hoài nghi là Trang Nghiêu, cho nên tôi nghĩ chưa chắc họ đã xác định Trang Nghiêu là người có năng lực đặc biệt, chẳng qua là cảm thấy nó có khả năng lớn nhất cho nên mới bắt nó mà thôi.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi cũng hiểu khả năng này lớn một chút, khu rừng này vừa rộng vừa trống trải, sau khi lá cây rụng sạch, phạm vi tầm nhìn hầu như không có điểm cản trở, cho dù có người để mắt tới chúng ta nhưng cũng không dám lại gần. Sau khi chia ra hành động, A Bố là thứ dễ bị theo dõi và định vị nhất, những người khác đều biến mất trong rừng rậm, khả năng tìm được là rất nhỏ, cho nên họ xuống tay với Trang Nghiêu trước.”
Tùng Hạ lo lắng: “Nói như vậy, ngộ nhỡ họ phát hiện đã bắt nhầm người…” Trong lòng cậu lại càng bất an, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Trang Nghiêu lúc ẩn lúc hiện trước mắt cậu, cậu rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó mà cậu không thể chấp nhận.
Thành Thiên Bích nói: “Không đâu, nhất định Trang Nghiêu có cách tự bảo vệ mình.”
Đặng Tiêu không chịu nổi nữa, hét lớn: “A a a a lo chết đi được.”
Tùng Hạ thở dài, ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.
A Bố đưa họ một hơi chạy hơn tám mươi km, sau đó dừng lại ở một chỗ, quanh quẩn tại chỗ, nhìn về phía Bắc kêu lên.
Liễu Phong Vũ cau mày: “Nó có ý gì? Là đuổi đến đây rồi không thấy tăm hơi người đâu nữa phải không?”
Tùng Hạ nhìn bản đồ, so sánh kim chỉ nam và bản ghi chép hành trình: “Có lẽ là vậy, từ đây cách Thạch Gia Trang không đến hai mươi km. Vùng hoang dã này không thể có người ở, nhất định Trang Nghiêu đã bị chúng mang đến Thạch Gia Trang.”
“Chúng ta vào trong Thạch Gia Trang hỏi thăm một chút, cả đàn bồ câu như vậy bay qua bầu trời, nếu chúng bay vào thành thì không thể không có ai nhìn thấy được.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu muốn vào thành tìm người thì chúng ta không thể dẫn A Bố theo.”
“Để A Bố đưa chúng ta đến gần, sau đó chúng ta vào thành.”
Đặng Tiêu nói: “A Bố sẽ chờ chúng ta sao?”
“Đành phải ép nó chờ, nó là mục tiêu lớn như vậy, vừa vào thành thì tất cả mọi người sẽ biết.”
..
A Bố lại đưa họ đi về phía trước hơn mười km, sau đó họ tuột xuống khỏi người A Bố, Tùng Hạ vuốt mặt nó: “A Bố, mày ở lại đây chờ bọn tao, mày quá lớn, không thể theo chúng tao vào trong, chúng tao sẽ cứu Trang Nghiêu ra.”
A Bố nôn nóng dùng chân gãi đất, trong họng kêu những tiếng ư ử.
“A Bố nghe lời, ở lại đây chờ bọn tao, sau khi trời tối, bọn tao nhất định sẽ về. Nếu mày vào đó thì hành tung của bọn tao sẽ bị lộ.”
A Bố cúi đầu, dùng chóp mũi ướt át cà cà ngực Tùng Hạ, kêu “meo meo” một tiếng rồi nằm xuống tại chỗ.
Tùng Hạ xoa xoa nó: “Ngoan, chờ bọn tao về.” Cậu nói với mọi người: “Đi thôi.”
Thành Thiên Bích nói: “Đặng Tiêu mang theo Liễu Phong Vũ, tôi mang theo Tùng Hạ, chúng ta tranh thủ thời gian.”
“Được.” Đặng Tiêu không kịp chờ đợi đã biến thành trạng thái người lưỡng cư, đặt Liễu Phong Vũ ở trên lưng, Thành Thiên Bích cũng cõng Tùng Hạ, Đường Nhạn Khâu bay trong tầng trời thấp. Trên con đường phía trước, họ lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía Thạch Gia Trang.
Sau khi biến thân, tốc độ của Đặng Tiêu tất nhiên cũng không nói chơi, Thành Thiên Bích nổi gió dưới chân, bước chạy như bay, cũng có tốc độ rất nhanh, lộ trình bảy, tám km họ đi không đến hai mươi phút đã đến.
Đặng Tiêu và Đường Nhạn Khâu khôi phục thành hình dáng loài người, năm người đội mũ, kéo kín quần áo, đi vào trong thành phố.
Sau khi vào thành, họ phát hiện Thạch Gia Trang có không ít người, ven thành phố có rất nhiều dân du cư chết đói chết cóng, những người khác chết lặng bước qua những xác chết, thậm chí không liếc mắt nhìn được một cái, đủ để thấy trong thời đại tuyệt vọng này, cái chết là chuyện tầm thường đến nhường nào.
Năm người xuất hiện đã hấp dẫn một vài ánh mắt, dù sao thì những người còn có thể mặc quần áo sạch sẽ, tình trạng khỏe mạnh thì hầu như đều là dị nhân, huống hồ họ đều có thân hình cao lớn, còn là đàn ông thanh niên trai tráng, quả thật chính là đại diện cho vũ lực lớn mạnh, vô cùng khiến người khác chú ý.
Liễu Phong Vũ cố ý dùng khăn quàng cổ che mặt. Trong cuộc hành trình này, ngoại trừ A Bố dễ bị nhận ra nhất thì người thứ hai là hắn, ngay cả trên lệnh truy nã cũng chỉ có hình của hắn.
Bọn họ nhận lấy rất nhiều ánh mắt tò mò, đi vào trong trung tâm thành phố, khi đi ngang qua một con đường, ven đường có mấy đứa trẻ hơn mười tuổi đang ngồi, quần áo cũ rách, xanh xao vàng vọt, hơi giông giống đám côn đồ lưu manh. Khi họ đi qua chúng, một thằng bé chạy tới, nịnh nọt: “Các vị đại ca đến từ bên ngoài phải không?”
Thành Thiên Bích nhìn nó một cái: “Gì?”
“Có muốn tìm chỗ nghỉ không? Em dẫn các anh đến một chỗ tốt, vừa sạch sẽ vừa ấm áp, có ăn có uống, còn có rất nhiều mỹ nữ.”
“Không đi.”
“Đại ca, anh đừng lo, ở đó rất an toàn, đều là chỗ hưởng thụ của dị nhân, rất có khuôn phép, anh em bọn em đã mấy ngày không được ăn gì rồi, giới thiệu được vài người đến đó là họ có thể cho chúng em vài cái bánh bao, đại ca…” Thằng bé cầu xin nhìn Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ nói: “Nếu các em muốn ăn thì giúp anh làm một chuyện.”
Vừa nghe thấy có ăn, ánh mắt thằng bé tỏa sáng: “Chuyện gì ạ?”
“Nửa đêm hôm qua đến tảng sáng hôm nay có đàn bồ câu nào bay vào trong thành hay không?”
“Có anh, là người quận Cửu Giang, đàn bồ câu kia là người của Tứ Giang Môn.”
Tùng Hạ nghe mà không hiểu: “Cái gì là quận Cửu Giang, Tứ Giang Môn?”
Thiếu niên cười hì hì: “Anh ơi, em đói quá, chẳng nhớ rõ nữa.”
Tùng Hạ vỗ vỗ Đặng Tiêu: “Đưa cho anh cái gì đó.”
Đặng Tiêu nháy mắt: “Sao anh biết trên người em có.” Cậu ta vừa nói vừa móc trong lòng ra một túi thịt bò khô.
“Trên người cậu lúc nào chả có thức ăn.” Tùng Hạ đưa túi thịt bò khô qua, lắc lắc trước mặt thằng bé kia: “Trả lời xong câu hỏi của anh, gói này là của các em.”
Thằng nhỏ nuốt nước bọt một cái.
Thành Thiên Bích nhìn xung quanh một chút, thấy ở đây có nhiều người: “Có chỗ ở nào không? Vào nhà nói.”
“Có có có, mời vào bên trong.” Thằng bé dẫn họ lên tầng, mấy đứa bé còn lại cũng đi theo sau.
Tầng trên là một căn nhà âm u, trong nhà chỉ có bốn bức tường, bốc ra mùi khó ngửi, mấy đứa bé ân cần mang ghế đến cho họ.
Tùng Hạ nói: “Không cần, bọn anh hỏi xong rồi đi luôn.”
Thằng bé kia nói: “Anh hỏi đi.”
“Quận Cửu Giang và Tứ Giang Môn em vừa nói là gì?”
“Quận Cửu Giang là bang phái ở Bắc Kinh, hình như là bang phái có nhân số nhiều nhất, bên dưới còn có chín phân hội, từ Nhất Giang Môn đến Cửu Giang Môn, phái đóng quân ở Thạch Gia Trang là Tứ Giang Môn.”
Tùng Hạ trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ở Bắc Kinh có bao nhiêu bang phái lớn?”
“Một vài anh ạ.” Một thằng bé vóc dáng nhỏ gầy đắc ý nói: “Ba em từng đi qua Bắc Kinh, em nghe ba nói ở Bắc Kinh, những bang phái lớn có mấy trăm người thì có tám, chín phe trong đó bốn bang phái lớn lợi hại nhất là tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, hội Phụng Lam và Lục Đạo Hoàng Tuyền. Lão đại của tứ đại bang phái này đều là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Tộc Long Huyết là Lửa, quận Cửu Giang là Nước, hội Phụng Lam là Sấm Sét, Lục Đạo Hoàng Tuyền là Đất, bốn người này đều vô cùng lợi hại, em nghĩ lợi hại nhất là Sấm Sét, chớp mắt đã chém người thành than.”
“Vớ vẩn, lợi hại nhất chắc là lửa, cậu đã nghe thấy chưa, lão đại tộc Long Huyết còn có thể biến thành quái vật cơ đấy.”
“Tớ nghe mọi người nói lão đại Lục Đạo Hoàng Tuyền mới là người lợi hại nhất, tùy tiện đã chôn vùi người ta rồi.”
“Thủy nạp vạn vật, Nước mới lợi hại nhất…”
Thằng bé nói chuyện đầu tiên hô với mấy đứa trẻ: “Mẹ nó, không ồn ào nữa, mấy cậu đã nghe đến nhóm người bị họ treo thưởng kia không, tớ nói Gió mới lợi hại, chớp mắt đã khiến biển động gió gào, không cần biết là gì cũng ngập chìm hết.”
Tùng Hạ có chút đau đầu quát nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng tranh luận chuyện này nữa.” Nghe thấy nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như thế, nào là Lửa, Nước, Sấm Sét, Đất, vừa nghe đã thấy sức mạnh khủng khiếp như thế, còn động một cái là lão đại của bang phái có mấy trăm dị nhân, đầu cậu như trương phồng lên. Hình như so sánh thì nhóm họ yếu thế nhất, chỉ có sáu người và một mèo.
Mấy đứa bé đều ngậm miệng hết, thằng bé kia ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Anh ơi, các anh còn muốn hỏi gì không?”
Tùng Hạ nói: “Bồ câu, tình hình cụ thể về đàn bồ câu các em nhìn thấy.”
“Đàn bồ câu kia là người của Tứ Giang Môn, thuộc quận Cửu Giang, là một dị chủng bồ câu, một chị cực xinh luôn, các anh có muốn tìm chị ấy không?”
“Có, đi đâu thì tìm được chị ta?”
“Họ ở trong thôn Thành Trung phía thành Đông, cả thôn Thành Trung đều bị đổi thành nơi đóng quân của Tứ Giang Môn.”
“Trong hai ngày này, các em có nghe thấy Tứ Giang Môn có hành động bất thường gì hay không?”
Thằng bé ngoẹo đầu suy nghĩ một chút: “Em cũng không rõ lắm.”
“Tứ Giang Môn có ai lợi hại không?”
“Lão đại của Tứ Giang Môn là dị chủng Ngựa, thích biến thân thành trạng thái nhân mã, giống như trong game ấy anh, nhưng ngầu hơn nhiều. Nghe nói trước đây ông ấy là lính, trên người luôn mang theo một đống vũ khí, cầm khẩu súng máy lớn như vầy nè.” Thằng bé khoa trương tả lại một chút: “Rất lợi hại.”
“Những người khác thì sao?”
“Những người khác em không biết nhiều lắm, những chuyện này cũng do chúng em nghe người ta kể.”
Tùng Hạ nói: “Vậy là được rồi.” Cậu đặt túi thịt bò khô vào trong lòng cậu nhóc: “Cho bọn anh một tấm bản đồ, nói cho bọn anh biết làm thế nào để đi đến thôn Thành Trung, sau đó em hãy coi như chưa bao giờ nhìn thấy bọn anh, đã hiểu chưa?”
“Em hiểu, em hiểu.” Mấy đứa trẻ vui vẻ ra mặt, cầm túi thịt bò khô như cầm bảo vật quý hiếm, vồn vã vẽ bản đồ cho họ.
Sau khi lấy được bản đồ, họ không dám chậm trễ, lập tức rời đi.
Rời khỏi căn nhà đó, dựa theo chỉ dẫn trong bản đồ, họ đi đến phía Đông thành phố. Thôn Thành Trung kia rất dễ tìm, cửa thôn có một cánh cổng lớn, có người cầm súng gác, trên cửa cắm cờ lớn của quận Cửu Giang một mặt màu xanh nhạt, hai hàng trái phải cắm cờ nhỏ của Tứ Giang Môn.
Nếu tin tức của mấy thằng bé kia là đúng thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước đã đến tháp Đại Nhạn lấy ngọc Con Rối song lại trọng thương quay về chính là lão đại của quận Cửu Giang này, như vậy mấy người đã xuất hiện trong video khiến người ta sởn cả da gà có phải cũng là người của quận Cửu Giang hay không?
Mọi người tiến vào một dãy nhà ở gần thôn Thành Trung, dãy nhà này cao bảy tầng, sau khi trèo lên tầng thượng thì có thể nhìn bao quát khắp toàn bộ thôn Thành Trung, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong có người tuần tra, đi lại.
Thành Thiên Bích nói: “Đặt vũ khí trên người xuống đất cho tôi xem một chút.”
Tùng Hạ mang theo hai khẩu súng lục và một thanh mã tấu, những người khác ít nhất cũng mang theo một thanh mã tấu, vũ khí của mọi người đều đặt xuống đất.
Thành Thiên Bích kiểm tra lại một lần: “Đạn còn ba mươi sáu viên, ngoại trừ Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ, những người khác đừng mang súng, tài nguyên hữu hạn. Hôm nay, sau khi trời tối, chúng ta sẽ hành động. Tôi và Tùng Hạ một đội, Đường Nhạn Khâu một mình một đội, trước tiên núp trong thôn Thành Trung, hai người còn lại nếu không có lệnh thì không được manh động. Sau khi tìm thấy Trang Nghiêu, chúng tôi sẽ bắn đạn tín hiệu, hai người căn cứ theo vị trí đạn tín hiệu tới cứu viện.”
“Được.” Mọi người trăm miệng một lời đáp.
Tùng Hạ nhìn về phía dưới, thầm cầu nguyện cho Trang Nghiêu bình an vô sự.
Lúc này, Đặng Tiêu đột nhiên nói: “Mấy bang phái ở Bắc Kinh có vẻ rất giỏi, họ có thật sự lợi hại như vậy hay không nhỉ. Còn Long Huyết với Hoàng Tuyền gì đó, nghe đã thấy quá đỉnh rồi, họ có thể lợi hại hơn Thành ca không?”
Tùng Hạ nói: “Nếu cùng là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì chắc hẳn đều rất lợi hại.”
Liễu Phong Vũ nói: “Chúng ta có phương pháp tu luyện độc nhất vô nhị, trình độ tiến hóa của Thành Thiên Bích nhất định lợi hại hơn họ.”
Tùng Hạ gật đầu: “Đây đúng là ưu thế của chúng ta, có điều họ lại được tiếp xúc với ngọc Con Rối sớm hơn chúng ta mấy tháng, trình độ tiến hóa chưa chắc đã thua kém Thiên Bích. Hơn nữa dị nhân có trình độ tiến hóa cao, một khi có thể điều khiển lưu thông năng lượng trong cơ thể thì phát hiện thấy hạt nhân năng lượng sẽ là chuyện sớm hay muộn. Dù không biết phương pháp tu luyện ngọc cổ cung cấp nhưng có lẽ họ sẽ biết cách khác, dù thế nào thì dị nhân đã dùng ngọc Con Rối cường hóa cũng sẽ vô cùng lợi hại.”
Đặng Tiêu cau mày nói: “Nhưng em nghĩ nhất định Thành ca lợi hại hơn họ.”
Thành Thiên Bích bình tĩnh nói: “Chỉ khi thật sự xung đột thì mới biết được.”
Đường Nhạn Khâu: “Nếu như chỉ nghe miêu tả, những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều lợi hại phi phàm, bao gồm cả Ngô Du. Bây giờ tổng cộng chúng ta đã biết sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, Bắc Kinh chiếm bốn người, sau này có thể sẽ có càng ngày càng nhiều, thế cuộc ở Bắc Kinh nhất định đang rất căng thẳng.”
Nhiều dị nhân như vậy, đứng ở trên đỉnh cao chỉ có vài người ít ỏi như thế, hơn nữa đều “là vua một cõi”, thế cuộc thế này không căng thẳng mới là lạ, chỉ sợ là vì có chính phủ và quân đội kiềm chế nên những bang phái này mới miễn cưỡng duy trì sự cân bằng. Chí ít họ đã được nghe nhiều lời đồn về Bắc Kinh như vậy, xem ra nơi đó vẫn tương đối ổn định.
Tùng Hạ nói: “Thật ra tôi khá hiếu kỳ, những người chúng ta đã thấy trong đoạn video có phải là người của quận Cửu Giang hay không. Nếu nói nhóm cuối cùng đi vào trong tháp là nhóm của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước, như vậy rất có khả năng những người đi theo đều là người của ông ta.”
“Rất có thể.”
Đặng Tiêu nghĩ một cái, bĩu môi: “Xem ra dị nhân sức mạnh thiên nhiên Nước kia cũng chẳng lợi hại mấy, không đánh được tháp Đại Nhạn.”
Tùng Hạ cười khổ: “Đám sâu kia quá lợi hại, ngoại trừ dùng bom san bằng ra thì anh cũng không nghĩ ra với điều kiện tiên quyết là không phá hủy tháp Đại Nhạn, ai lại có thể lấy được ngọc Con Rối từ bên trong ra.”
Thành Thiên Bích nói: “Sau khi đến Bắc Kinh, đưa video cho giáo sư Tùng nghiên cứu.”
Tùng Hạ thở dài: “Ừm, có lẽ có thể giúp họ tháo gỡ bí ẩn của tháp Đại Nhạn, đàn sâu này luôn khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm, tôi nghĩ sẽ có một ngày tháp Đại Nhạn không thể giam giữ được chúng nữa. Tây An là một tòa thành cổ đã có cả ngàn năm, sao có thể bị một đàn sâu làm hỏng chứ.”
Mọi người hàn huyên vài câu, sau đó bắt đầu tự tu luyện, lẳng lặng chờ bầu trời tối đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.