Trang Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta hết, đừng nghĩ đến chuyện trông cậy vào ông ta.”
Bọn họ lấy phần thức ăn cho hai ngày và một ít vũ khí quan trọng, bọc thành hai bao lớn cột trên lưng A Bố, làm xong tất cả chuyện này tổng cộng không quá hai mươi phút. Từ trận chiến tối qua đến hôm nay mới không quá mấy tiếng, thậm chí Đặng Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, họ còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút hay uống một ngụm nước thì đã vội vã tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, Trang Nghiêu nhìn Lộ Bá, nói: “Nó còn có thể cải tạo.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lốp xe to lớn của Lộ Bá: “Ông bạn già, chờ bọn tôi ổn định ở Bắc Kinh rồi sẽ quay lại đón ông.” Hành trình này nếu không có Lộ Bá thì nhất định họ sẽ phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất, ăn thịt sống, ngủ dưới nền tuyết, ngẫm lại cũng thấy hãi. Bây giờ cuối cùng thì Lộ Bá đã hoàn thành sứ mạng của nó, đưa họ đến tận đây. Đối với chiếc xe này, Tùng Hạ đã có chút tình cảm, mặc dù trong người nó không thể xua đi được mùi xăng.
Thành Thiên Bích nói với Yến Hội Dương: “Giúp chúng tôi bảo quản kỹ chiếc xe này.”
Yến Hội Dương gật đầu: “Tôi sẽ giấu nó đi.”
Mọi người nhảy lên người A Bố, chính thức xuất phát.
Một đêm không ngủ, lại đã trải qua cuộc chiến nguy hiểm, tinh thần ai nấy đều có chút mệt mỏi, nằm xuống người A Bố buồn ngủ. Thoạt nhìn thì A Bố cũng vô cùng mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343962/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.