Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếng ngọc cổ này giống như một quyển sách, bên trong có rất nhiều điều huyền diệu khó lòng giải thích.”
Hai người lại đi hơn một tiếng, đường ống này giống như vĩnh viễn không có tận cùng, khắp nơi đều là bóng tối khiến người ta hít thở không thông.
Thành Thiên Bích đã đói đến dạ dày quặn đau, rốt cuộc hắn khó mà chịu đựng thêm nữa, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.
Tình trạng lúc này của Tùng Hạ tốt hơn hắn nhiều, thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Thành Thiên Bích chạm vào bụng, cúi đầu.
“Đói lắm sao?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Để tôi nghỉ một chút.”
“Đói mà ngồi nghỉ thì có ích lợi gì.” Tùng Hạ lo âu nhìn bốn phía, ánh sáng của đèn pin rất hữu hạn, những thứ lọt vào tầm mắt cậu tất cả đều là cỏ dại.
Nếu không phải sợ những bụi cỏ này có thể có độc, Thành Thiên Bích đã ăn từ lâu rồi, nhưng lý trí của hắn cũng không thể chịu đựng thêm được bao lâu, cảm giác đói khát, ai chưa nếm qua thì vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thành Thiên Bích, trong lòng thấy khó chịu. Cậu đi loanh quanh một vòng, nhổ lên một cây cỏ nhìn qua thì có vẻ không có độc, không chút nghĩ ngợi nhét vào miệng.
Cậu cũng không lo mấy thứ này có độc, nếu ngọc cổ có thể cứu cậu một lần thì còn có thể cứu cậu lần thứ hai, thứ ba.
Vị đắng chát của cỏ dại đầy trong khoang miệng, Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343859/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.