Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Sống rồi.” 
“Đến rồi, rốt cuộc thì ngày này đã đến rồi…” 
“Tỉnh lại rồi, rốt cuộc nó đã tỉnh lại rồi…” 
… 
Một âm thanh già nua, xa xăm vang lên trong tăm tối hư không, giống như xa cuối chân trời, lại như đang ở bên tai. 
Ai? Là ai đang nói chuyện? 
Từ trong hư không truyền đến một tiếng thở dài, giống như đã vượt qua hàng triệu năm thời gian, mang theo nỗi nuối tiếc và thương xót sâu nặng, vang vọng. Một tiếng thở dài khiến người nghe không khỏi muốn rơi lệ. 
Tùng Hạ không cảm giác được thân thể của mình, cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có tiếng thở dài thăng trầm của người kia là vô cùng rõ ràng. 
Cậu chết rồi sao? Đây là thế giới sau khi chết sao? Giọng nói này là của ai? Diêm vương Địa phủ? “Ngày này” là chỉ cái gì? Ai đã tỉnh lại? 
Trong đầu Tùng Hạ có một loạt những câu hỏi, nhưng cậu lại không thể làm được gì. Giống như cậu chỉ là một cô hồn, không có thực thể, không có âm thanh, cậu tồn tại trong hư ảo tăm tối, nhưng không rõ là bằng cách nào. 
Giọng nói già nua kia vang lên lần nữa: “Dùng máu lập khế ước, bắt đầu từ giờ này phút này, con là hậu nhân duy nhất của ta, thấy con cần cù thật thà, hi vọng con thành tâm cẩn thận nghiền ngẫm những gì ta chuyển giao, mau chóng cứu lấy bộ tộc của ta. Nhớ lấy, nhớ lấy, sứ mệnh của con là khiến nó ngủ say, khiến nó ngủ say…” 
Cái gì? Hậu nhân? Khiến ai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343858/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.