Q17
“Seijuurou, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn không đến trễ.”
※
Sân bóng rổ Teikou, là một kiến trúc có gần trăm năm lịch sử.
Lễ Giáng Sinh cùng ngày, Kuroko đi vào trường trung học Teikou quen thuộc, lại không có vào trường, mà lách qua rào chắn trường học, đi đến sườn núi phía sau.
Từ nơi này, vừa vặn có thể nhìn thấy sân bóng rổ Teikou.
Lúc này, triền núi bởi vì vị trí xa xôi hiếm có ai tới, không có người đến phá hư một màn trắng bạc kia.
Con người có mái tóc màu băng lam không tiếng động tới bên đại thụ duy nhất trên triền núi, cúi người, phủi lớp tuyết đọng thật dày, làm ra một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
Ở đây, một bên nhìn sân bóng rổ quen thuộc kia, một bên an tĩnh chờ đợi.
“Tetsuya, Lễ Giáng Sinh ngày đó, chỗ cũ chờ tôi.”
Thời điểm người kia nói lời này, gắt gao dán vào vành tai mẫn cảm của mình, phun tức ấm áp ở sau cổ trần trụi, có chút ngứa.
Nhớ tới chuyện đã qua, Kuroko không khỏi lộ ra nụ cười có chút ôn nhu, lại có chút hoài niệm, không khí rét lạnh khiến hắn thở ra không khí tạo thành hơi nước mù mịt, trắng xoá một mảng.
Thời hạn thần bí trong tiên nữ đồng thoại, là đêm khuya mười hai giờ.
Như vậy, tôi có thể trong khoảng thời gian này, hoài niệm một chút khát vọng để trông chờ kỳ tích?
※
Trong sân bóng rổ đại học hoa lệ, một đống “thi thể” nằm dọc ngang lung tung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kuroko-no-basket-dong-nhan-dang-phong-dich-nhat-tu/2986959/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.