Q16
Chúng ta, ngay cả quyền đeo nhẫn trên tay cũng không có.
※
Lễ Giáng Sinh, là một ngày lễ tốt đẹp.
Chọn lựa cẩn thận một món quà tặng cho người mình thích, hoặc là tự mình làm đồ vật, từ rất nhiều ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, tưởng tượng khi thấy người mình thích mở món quà ra thoải mái tươi cười, sẽ cảm thấy quá trình chuẩn bị dài lâu đã qua làm người ta vui sướng như thế nào.
Bông tuyết trắng bay đầy trời, mang theo rực rỡ thuần khiết, tự nhiên toàn bộ thế giới trang điểm như đồng thoại.
Chỉ tiếc, ngay cả nàng tiên và phù quỷ trong đồng thoại đều có hạn định, huống chi là hiện thực?
Akashi lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng theo gió bay bay, biểu tình tối nghĩa không rõ.
Tuyết trắng tinh thuần xinh đẹp như thế, vì sao một khi gặp vật ấm áp, lập tức lại tan rã với nhân thế…
Mang theo ý nghĩ âm u, Akashi lần thứ hai lấy tấm ảnh ra, nhìn chằm chằm tươi cười tinh thuần của người kia.
Vươn tay, nhẹ nhàng từ trên mặt thiếu niên hơi có vẻ non nớt, lại có khí chất tốt đẹp lướt qua, động tác mềm nhẹ lại giống như nghệ thuật gia chạm vào tác phẩm nghệ thuật mà đại sư truyền lưu, chứa một phần thành kính không để gì khinh nhờn.
“Nếu, chỉ có tôi của quá khứ mới có thể làm cho cậu lộ ra nụ cười như thế… Như vậy…”
Akashi thấp giọng hướng người trong ảnh chụp nói nhỏ, giống như người kia ngay trước mặt.
Như vậy, tôi phải tìm về mình của ngày xưa.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kuroko-no-basket-dong-nhan-dang-phong-dich-nhat-tu/104150/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.