Ba Âm rất vui, thỉnh thoảng hắn ngây ngô mỉm cười, mà như vậy càng khiến gương mặt dữ tợn của hắn tương phản rõ rệt hơn.
Ba Âm: "Cát Nhã này cũng không biết điều, đùi dê nhỏ như vậy ăn sao đủ no?"
Tề Nhan giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng đã khóc hết nước mắt, vất vả lắm mới dỡ xuống khối đá lớn trong lòng, nhưng chưa kịp thở thì lại có một khối đá khác nặng hơn đè lên nàng.
Tâm tình của Tề Nhan rất phức tạp, tuy quyết tâm báo thù trong nàng chưa bao giờ dao động, nhưng sự xuất hiện của Ba Âm trong chuyện này cũng không khiến nàng cảm thấy vui sướng.
Nàng mừng vì gặp lại an đạt, nhưng cũng không hy vọng Ba Âm dính líu đến chuyện này. Người đeo mặt nạ tâm tư quá sâu, nàng lo Ba Âm sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, sự xuất hiện của Ba Âm càng khiến tình cảnh của Tề Nhan bị động hơn, tựa như quyền chủ động trong lần trả thù này không bao giờ thuộc về nàng.
Tề Nhan giương mắt nhìn Ba Âm, có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét năm xưa từ khuôn mặt đối phương. Cảm tình nàng dành cho Ba Âm chưa bao giờ thay đổi, nhưng nay giữa bọn họ đã có quá nhiều ngăn cách.
Tề Nhan đẩy miếng bánh nang phủ đầy thịt dê đến trước mặt Ba Âm: "Ngươi đói thì cứ ăn đi."
Ba Âm đẩy trở về: "Ngươi ăn!"
Lòng Tề Nhan nặng trĩu, nàng không có tâm trạng để ăn uống gì cả, nhưng nàng cũng không muốn từ chối ý tốt của Ba Âm. Nàng cầm lấy cái bánh, im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409625/chuong-184.html