Tên dũng sĩ thảo nguyên kia dẫn Tề Nhan tới một cái lều bỏ hoang trong góc, lều tuy nhỏ nhưng đồ đạc bên trong rất đầy đủ.
Tên dũng sĩ kia khoa tay múa chân ra hiệu cho Tề Nhan "ăn", Tề Nhan gật đầu, thấy vậy hắn yên lặng rời đi.
Tề Nhan thừa dịp này giặt khăn lau sạch vết máu trên người, nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng bỏ miếng vải băng trên cánh tay đi. Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, cho nên miệng vết thương không khép lại được, nhưng may mà cũng không có bị nhiễm trùng quá nghiêm trọng. Tề Nhan đổi thuốc, quấn một miếng vải sạch lên vết thương, sau đó nằm xuống giường.
Lòng nàng rối bời, Tiền Thông đến đâu rồi? Dù có lên đường suốt ngày đêm thì sớm nhất là mười ngày sau mới đến được kinh thành, trong khoảng thời gian này nàng phải làm gì để ổn định thế cục đây?
Vì sao lại có tiếng khóc trẻ con trong lều của Cát Nhã? Lấy tuổi tác và sức khỏe của Nam Cung Nhượng, đứa trẻ này không có khả năng là của hắn, khó trách Cát Nhã sẽ sốt ruột quay về thảo nguyên...
Khó trách thái độ của A Nỗ Kim sẽ cổ quái như thế! Khó trách khi đến đây, nàng không nhìn thấy bất cứ người Vị Quốc nào, có lẽ bọn họ đều đã bị A Nỗ Kim hoặc là Cát Nhã diệt khẩu.
Vậy thì Nam Cung Vọng đâu? Hắn phạm phải tội lớn tày trời, chẳng lẽ hắn dứt khoát làm phản với A Nỗ Kim rồi sao?
Năm ngày nay Tề Nhan rất mệt, nàng lo mình sẽ bị bại lộ hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409624/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.