Ngón tay xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ áp lên bờ môi mỏng của Tề Nhan: "Đừng nói nữa, bản cung đều hiểu." Sao nàng có thể không biết suy nghĩ trong lòng Tề Nhan? Tề Nhan đáp ứng yêu cầu của nàng, phải chịu sự phê bình và áp lực rất lớn từ triều thần để giành lấy vị trí quan chủ khảo kỳ thi hội. Kỳ thi này sắp tới, nếu những người khác biết Tề Nhan bị thương, e rằng bọn họ sẽ lấy cớ này để đề nghị đổi quan chủ khảo mới.
Tề Nhan dường như rất mệt mỏi, nàng cười với Nam Cung Tĩnh Nữ rồi nhắm hai mắt lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ bận rộn ngày đêm, không nghỉ ngơi mà còn chăm sóc Tề Nhan suốt cả đêm. Tề Nhan vẫn luôn sốt, vì thế nàng liền dựa theo cách của Đinh Dậu để giúp Tề Nhan hạ nhiệt độ. Đến khi phương đông lộ ra báo hiệu tới giờ lâm triều, Nam Cung Tĩnh Nữ mới không thể không rời đi.
Sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, Tề Nhan mở to mắt ra, nàng thở dài một tiếng rồi lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Thân thể của nàng cũng không dễ chịu lắm, bởi lẽ vết thương do bỏng là thứ vết thương tra tấn người nhất.
Một canh giờ sau Đinh Dậu tới, hắn thay thuốc cho Tề Nhan, hai người lại nói chuyện với nhau trong chốc lát. Trước khi đi, Tề Nhan khẩn cầu Đinh Dậu đừng để lộ chuyện nàng bị thương, đến nỗi tiết lộ cho ai hai người đều hiểu mà không nói ra.
Đinh Dậu suy nghĩ rồi đồng ý, nhưng hắn cũng nói cho Tề Nhan: Người đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409591/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.