Thu Cúc: "Điện hạ!"
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thu Cúc ngã nhào xuống đất để đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan nằm trên ván cửa, hai mắt nhắm nghiền. Nghe thấy tiếng vang ấy, ngón tay nàng theo bản năng cử động.
Nàng không ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đích thân tới đám cháy vào đêm khuya thế này, càng không ngờ đối phương sẽ ngất xỉu sau khi nhìn thấy nàng...
Mấy cung tì nâng Nam Cung Tĩnh Nữ lên kiệu liễn, thị vệ cũng đặt Tề Nhan lên đó. Doanh trưởng Tuần Phòng doanh và Ứng Thiên phủ Doãn đồng thời thở ra nhẹ nhõm, cứu được phò mã gia thì ít nhất bọn họ vẫn được toàn mạng...
Tề Nhan hai mắt nhắm nghiền, chịu đựng cơn đau rát ở ngực. Nàng cố điều chỉnh nhịp thở để vờ như mình hôn mê, nhưng tiếng bá tánh nghị luận không ngừng truyền tới tai nàng: "Không ngờ công chúa điện hạ vậy mà có thể đích thân tới dập lửa, thật sự là mày liễu không thua mày râu. Đám cháy này lớn như vậy, một nam nhân như ta còn sợ!"
"Ngươi thì biết cái gì. Điện hạ và phò mã gia phu thê thâm tình, sống chết có nhau!"
"Đám cháy lớn như vậy, có thể cứu được thì thật đúng là cát nhân thiên tướng!"
"Hầy, chỉ tiếc tòa phủ đệ này đã biến thành đống đổ nát."
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, việc của cung đình há là chuyện bá tánh chúng ta có thể xen vào."
"Sợ cái gì? Trăm nghe không bằng mắt thấy, ta thấy công chúa điện hạ rất là dễ gần~, nói không chừng người sẽ thưởng cho chúng ta đấy."
- --
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409590/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.