Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người, mặt đối mặt rồi ôm lấy Tề Nhan. Nàng nâng khuôn mặt Tề Nhan lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt đối phương, còn nàng thì vẫn luôn yên lặng rơi lệ.
Ba năm qua, các nàng có quá nhiều khúc mắc, lời xin lỗi muộn màng và cái ôm này tựa như là một khúc dạo nhạc để các nàng thổ lộ. Có vài chuyện, không phải chỉ cần nói vài câu thì có thể dễ dàng bỏ qua, lòng hai người đều hiểu đạo lý này.
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy gương mặt Tề Nhan, dịu dàng nói: "Nhìn ngươi xem, đều đã hai mươi bốn tuổi mà còn khóc như hài tử."
Tề Nhan cắn môi, nghẹn ngào đáp: "Lòng thần khó chịu."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng, ngay sau đó nàng lại vô cùng buồn bã: Ba năm qua, người này cũng không sống tốt sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan..."
Tề Nhan: "Thần đây."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cho ta thêm chút thời gian."
Tề Nhan: "Được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không còn sớm, ngủ đi."
Tề Nhan ôm chặt lấy vòng eo của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần...muốn ngủ như vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được."
Ngoài cửa sổ vẫn mưa rền gió dữ, nhưng hai người trong phòng đã ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Một đêm vô mộng, trời bên ngoài còn chưa sáng thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã mở mắt, ba năm lâm triều khiến nàng không còn thói quen ngủ nướng nữa. Cảm giác có cánh tay ôm lấy eo mình và tiếng hít thở vang lên bên tai, Nam Cung Tĩnh Nữ hoảng hốt trong chốc lát.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409587/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.