Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người, mặt đối mặt rồi ôm lấy Tề Nhan. Nàng nâng khuôn mặt Tề Nhan lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt đối phương, còn nàng thì vẫn luôn yên lặng rơi lệ. Ba năm qua, các nàng có quá nhiều khúc mắc, lời xin lỗi muộn màng và cái ôm này tựa như là một khúc dạo nhạc để các nàng thổ lộ. Có vài chuyện, không phải chỉ cần nói vài câu thì có thể dễ dàng bỏ qua, lòng hai người đều hiểu đạo lý này. Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy gương mặt Tề Nhan, dịu dàng nói: "Nhìn ngươi xem, đều đã hai mươi bốn tuổi mà còn khóc như hài tử." Tề Nhan cắn môi, nghẹn ngào đáp: "Lòng thần khó chịu." Nam Cung Tĩnh Nữ nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng, ngay sau đó nàng lại vô cùng buồn bã: Ba năm qua, người này cũng không sống tốt sao? Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan..." Tề Nhan: "Thần đây." Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cho ta thêm chút thời gian." Tề Nhan: "Được." Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không còn sớm, ngủ đi." Tề Nhan ôm chặt lấy vòng eo của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thần...muốn ngủ như vậy." Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được." Ngoài cửa sổ vẫn mưa rền gió dữ, nhưng hai người trong phòng đã ôm nhau chìm vào mộng đẹp. Một đêm vô mộng, trời bên ngoài còn chưa sáng thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã mở mắt, ba năm lâm triều khiến nàng không còn thói quen ngủ nướng nữa. Cảm giác có cánh tay ôm lấy eo mình và tiếng hít thở vang lên bên tai, Nam Cung Tĩnh Nữ hoảng hốt trong chốc lát. Nàng quay đầu nhìn Tề Nhan đang ngủ say, nhớ tới những gì đã xảy ra vào đêm qua, nàng yên lặng mỉm cười. Tề Nhan đã trình tấu chương xin nghỉ lên, mà nàng cũng đã phê duyệt, cho nên từ đây đến khi hội khảo kết thúc, Tề Nhan đều không cần phải thượng triều. Tuy nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ thì không thể như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan một lát, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mà người kia đang đặt trên bụng nhỏ của mình, dời cánh tay của đối phương sang nơi khác. Nàng chậm rãi đi qua chân Tề Nhan để xuống giường, lấy quần áo mình treo ở bình phong rồi mặc vào. Sau đó, nàng lại quay đầu nhìn Tề Nhan đang ngủ say, trong lòng vô cùng quyến luyến. Vì thế nàng nhẹ nhàng ngồi vào mép giường đắp chăn cho Tề Nhan, sờ trán của đối phương, thử nhiệt độ xong mới đứng dậy rời đi. Ở trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, sức khỏe của Tề Nhan vẫn luôn không tốt. Nàng sợ Tề Nhan gặp mưa sinh bệnh, nhưng cũng may là nhiệt độ của đối phương bình thường. Nam Cung Tĩnh Nữ không có gọi người tới hầu hạ, nàng chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên, Tề Nhan "đang ngủ say" đột nhiên mở mắt. Ánh mắt Tề nhan thanh minh, không giống như là vừa mới tỉnh lại. - -- Trời vẫn còn mưa, tuy không còn nặng hạt như hôm qua nhưng bầu trời vẫn xám xịt, tựa như nếu không trút hết nước tích tụ trong mây thì chúng sẽ không chịu buông tha. Rất nhiều vũng nước đọng lại trong sân, mấy đội cung nhân cũng đã bắt đầu quét tước. Lá cây xanh như ngọc nổi lên mặt nước, không ít lá cây phải lìa thân vì mưa to, rõ ràng là giữa mùa hạ nhưng cảnh vật lại có phần tiêu điều. Thu Cúc khoác áo choàng cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đêm qua trời đột nhiên trở lạnh, lát nữa nô tỳ sẽ quay về chủ điện để chuẩn bị mấy bộ cung trang mùa thu." Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nàng lại lần nữa giương mắt nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Cơn mưa này quá khác thường, đáng lẽ tháng sau kinh đô mới đón mùa mưa. Sắp tới sẽ đến mùa thu hoạch lương thực, hy vọng chớ có chuyện gì xảy ra. Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bảo cung nhân không cần quấy rầy phò mã nghỉ ngơi, lát nữa ngươi sai người đến Ngự Y viện một chuyến, lệnh họ tiếp tục bắt mạch bình an cho phò mã như lệ thường." Thu Cúc: "Vâng." Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đi thôi." - -- Trong điện, Tề Nhan ngồi dựa vào giường Bạt Bộ, chăn gấm phủ qua đầu gối nàng, còn nàng thì lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách. Hơi ấm bên cạnh dần biến mất, Tề Nhan quay đầu nhìn thoáng qua, trên chiếc gối ngọc đỏ thắm còn vương lại vài sợi tóc đen nhánh. Tề Nhan duỗi tay nắm lấy những sợi tóc ấy, nàng cẩn thận cuộn nó lại, đứng dậy lấy cái túi song ngư ngày thường nàng đeo ở bên hông, sau đó thả những sợi tóc ấy vào trong. "Đốc đốc đốc" tiếng đập cửa vang lên, Tề Nhan siết chặt cái túi song ngư trong tay, ánh mắt nàng có chút cảnh giác: "Ai?" Tiền Thông: "Lão gia đã dậy rồi sao? Tiểu nhân Tiền Thông, hầu hạ lão gia thay quần áo." Bình thường Tề Nhan không cần người hầu hạ, điểm này Tiền Thông biết rõ, đối phương nói như vậy chắc là có chuyện quan trọng cần tìm nàng. Tề Nhan: "Vào đi." Tiền Thông đi đến trước mặt Tề Nhan, hắn quỳ một gối xuống đất, lấy một phong thư được niêm phong từ trong lồng ngực ra: "Lão gia, có thư đến." Tề Nhan cầm lấy phong thư, bìa ngoài không có chữ. Nàng lấy lá thư ra, vừa nhìn đã nhận ra đây là chữ của Tiền Nguyên. Trong thư nói: Nhờ có Cốc Phong hiệp trợ mà Tứ Phương tiền trang Tề Nhan âm thầm kinh doanh đã thành công bước vào kinh thành. Nhưng Tiền Nguyên lo lắng Tứ Phương tiền trang sẽ động chạm đến lợi ích của tiền trang lâu đời khác là Thông Nguyên tiền trang, sợ chủ nhân của tiền trang ấy là Tạ An sẽ không chịu để yên. Tuy Tạ An không đáng lo, nhưng người Tạ An nhờ cậy chính là Tam hoàng tử Nam Cung Vọng, cho nên hắn muốn mời Tề Nhan nói chuyện với quan phủ của kinh thành. Tề Nhan đọc xong thư, mà phía sau còn có một phong thư do Tiền Nguyên viết, nhưng chữ viết của hắn rõ ràng là cẩu thả hơn trước đó. Tề Nhan cau mày, nàng nhìn hai hàng chữ trên lá thư một lần nữa: Tiểu nhân Tiền Nguyên tội đáng muôn chết. Hôm trước tiểu nhân đi thăm tiểu thiếu gia theo lệ thường, phát hiện gia đình kia đã dời đi từ tháng trước, không rõ tung tích. Tiểu nhân tìm họa sư vẽ ra trăm bức họa, giao cho tâm phúc đắc lực âm thầm điều tra nghe ngóng. Tề Nhan vò lá thư thành một cục và siết trong lòng bàn tay, ngực không ngừng phập phồng. Ba năm trước, Tiểu Điệp sinh hạ một đôi song sinh long phượng. Tề Nhan lo rằng Nội đình ty sẽ dùng cổ chế giết mẹ giữ con, cho nên mới nói dối rằng nam hài chết non, cũng bí mật lệnh Tiền Nguyên đưa nam hài rời khỏi kinh thành, giao cho một nhà nông nhận nuôi. Chỉ có một mình Tiền Nguyên biết nơi ở của đứa nhỏ này. Ba năm qua, mỗi năm Tiền Nguyên đều sẽ đi thăm hài tử bốn lần, còn định kỳ đưa dầu gạo và ngân lượng để đảm bảo hài tử bình an lớn lên... Có đãi ngộ tốt như vậy, hộ nhà nông kia chắc chắn không có lý do dời đi... Trong thư nói là dời đi từ tháng trước, tính ra...đó là lúc nàng chuẩn bị vào kinh sao? Tề Nhan mở lòng bàn tay ra, trong tay trái nàng là cái túi song ngư, còn tay phải là một lá thư đã bị vo thành cục. Rốt cuộc là ai bắt hài tử đi? Là Nam Cung Tĩnh Nữ sao? Hiện giờ nàng ấy được Nam Cung Nhượng ủng hộ, quả thực là có đủ sức để làm chuyện này... Nhưng nhìn biểu hiện và những gì đối phương nói thì có vẻ không giống lắm. Chẳng lẽ là Tiền Nguyên "trông nom rồi tự trộm"? Hắn bí mật bắt hài tử đi, hòng một ngày nào đó lấy đứa nhỏ làm quân bài để mặc cả với nàng? Tề Nhan nhìn Tiền Thông còn quỳ gối trước mặt nàng, lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Nàng không những trả tự do cho Tiền Nguyên, mà còn cho hắn xử lý tất cả chuyện làm ăn của nàng. Nhi nữ Tiền Thông và Tiền Bảo còn ở trên tay nàng, hắn cần gì phải làm ra chuyện lưỡng bại câu thương như vậy chứ? Chẳng lẽ... Tiền Thông thấy Tề Nhan im lặng không nói thì dò hỏi: "Chủ nhân, người có muốn nhắn gì hay không?" Tề Nhan hít sâu một hơi, đôi mắt màu hổ phách quay về dáng vẻ yên lặng như trước, nàng nhẹ giọng nói: "Lệnh Tiền Nguyên tra đến cùng, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Còn nữa...sắp tới bảo hắn lấy lại tiền vốn đi, phái người đến tư trạch lấy vài thứ, đổi toàn bộ đồ đạc của Tạ An ra hiện bạc. Hiện giờ, tất cả khế đất chúng ta nắm trong tay, nếu không phải tất yếu thì có thể bán để đổi thành bạc." Tiền Thông: "Vâng." Suy nghĩ một lúc, Tề Nhan tiếp tục nói: "Phái người chuyển bạc đến các tiệm cầm đồ, phàm là gặp được nông hộ tới vay tiền quay vòng, vô luận là mượn nhiều hay ít thì đều cho bọn họ mượn. Nhưng nhất định phải bảo bọn họ mang khế ước đất đến thế chấp, có thể nới lỏng kỳ hạn cho họ nhưng vẫn cần lấy vài phần lợi, sau đó giữ thái độ bình thường, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta." Tiền Thông: "Vâng." Tiền Thông rời đi, Tề Nhan rửa mặt chải đầu xong cũng bước ra tẩm điện. Trời bên ngoài vẫn còn mưa, tuy không có hung mãnh như hôm qua nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Tề Nhan ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu, nỉ non: "Ông trời tác hợp, quả nhiên là ông trời tác hợp..." Sau một đêm ôn tồn, Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa bận rộn. Tề Ngọc Tiêu nghe theo lời Nhị di mẫu phân phó, mỗi ngày nàng đều tới quấn lấy Tề Nhan. Nhưng Tề Nhan cũng không có ý định quay về tư trạch thăm Tiểu Điệp. Tất nhiên là nàng rất nhớ muội muội, nhưng nhìn thấy kế hoạch nàng triển khai ba năm sắp thu võng, nàng thật sự không nên tiếp tục kích thích Nam Cung Tĩnh Nữ ở thời điểm mấu chốt như vậy. Đợi cho đến khi báo thù xong, nàng còn có vài chục năm ở bên cạnh chăm sóc muội muội. Hơn nữa, không đi thăm Tiểu Điệp cũng là đang bảo vệ nàng. Nam Cung Nhượng gần đất xa trời, cũng chưa biết hắn sẽ vì Nam Cung Tĩnh Nữ mà làm ra những chuyện gì. Cũng may là có Tề Ngọc Tiêu nên Tề Nhan có thể lấy cớ từ chối nhiều người đến bái phỏng, trong đó bao gồm cả Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe. Ở thời điểm quan trọng thế này, nàng không nên gặp bất cứ ai. Có lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ đã xếp tai mắt để nhìn chằm chằm nàng, hết thảy đều phải chờ đến khi khoa cử khai bảng rồi lại nói. Nam Cung Tĩnh Nữ vội đến sứt đầu mẻ trán, gần đây có nhiều chuyện lớn xảy ra trong triều, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể giấu mình phía sau màn. Không thể ban bố mệnh lệnh trước mặt triều thần chính là trói buộc lớn nhất của nàng. Tư nông bẩm báo: Khắp nơi đều gặp lũ lụt, xin triều đình sớm sắp xếp để tránh ảnh hưởng đến vụ thu và việc thu thuế. Mùa mưa ở Vị Quốc đến sớm hơn một tháng, mà lúc này lại là lúc sắp thu hoạch lương thực. Đại tư nông bôn tẩu khắp nơi, phát hiện không ít hoa màu sắp được thu hoạch bị mốc vì ẩm ướt. Nhiều nhà nông đứng trước hai lựa chọn, một là: Thu hoạch lương thực trước mùa, cũng đồng nghĩa với việc chịu cảnh giảm sản lượng. Nhưng thấy công sức bọn họ vất vả suốt một năm sắp kết trái, ai lại nỡ lãng phí lương thực tươi ngon như vậy? Hai là: Đánh cược với ông trời một phen, cầu nguyện cho mùa mưa mau qua đi. Chỉ cần phơi lương thực dưới ánh sáng mặt trời thì có thể khiến hơi nước bay hơi, bọn họ vẫn sẽ có một mùa bội thu. Khi Vị Quốc vừa lập, Nam Cung Nhượng thi hành một quốc sách xem người dân như rau hẹ, nuôi phì để cắt lấy đạm, đó là quốc sách "giấy khố đổi muối dẫn". Mười năm trôi qua, với lợi nhuận kếch xù và sự mê hoặc của quan phủ, nông hộ khắp cả nước hoặc nhiều hoặc ít đều nắm trong tay giấy khố chờ được đổi. Có người thậm chí còn bán đất đai của nhà mình để có giấy khố với giá cao ngất ngưỡng, mà Vị Quốc thu thuế theo "đầu người", không quan tâm đến số lượng ruộng mà chỉ dựa theo nhân khẩu. Một mặt là ruộng họ bị thu hẹp, mặt khác là nhân khẩu sau mười năm dần dần tăng, cho nên thuế đánh vào mỗi gia đình ngày một nặng hơn. Ba năm qua, Tề Nhan đi đến nhiều nơi để lắng nghe dân ý, cũng đoán được phần lớn nông hộ Vị Quốc đã bị đè ép tới cùng cực. Vì thế, nàng liền lệnh Tiền Nguyên gây thêm sức ép cho triều đình Vị Quốc. Nhưng hiện tại không phải lúc, ít nhất cũng phải chờ đến khi các sĩ tử lần này đứng vững trong triều, chờ đến khi Tề Nhan có đủ quyền lực và tiếng nói rồi lại bàn sau. Có lẽ, bản thân lão già Nam Cung Nhượng đều đã quên quốc sách "giấy khố đổi muối dẫn". Nó tựa như một cái nhọt độc bám vào da thịt và xương cốt triều đình Vị Quốc, hiện giờ nhọt độc đã thối rữa, mà sau này một giới nữ lưu như Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ phải nhờ cậy nàng nhiều hơn. Chỉ có lúc "lâm nguy" mới có thể giành được "quyền cao chức trọng", lúc đó...chính là lúc Tề Nhan bắt đầu dùng máu tươi thanh tẩy triều đình. Tề Nhan: Thái úy phủ, Trung thư lệnh, Điện tiền tướng quân...các ngươi nhớ phải sống đến lúc đó đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]