Tề Nhan giữ Công Dương Hòe ở lại phủ để cùng dùng bữa tối. Người sau vui sướng đồng ý, nhưng bọn họ vẫn chưa dám chiếm dụng Ngự Thiện đường mà chỉ sai người đặt một cái bàn nhỏ ở tiểu viện. Tề Nhan cho tất cả hạ nhân lui xuống, hai người vui vui vẻ vẻ dùng cơm với nhau.
Trong công chúa phủ có rất nhiều rượu ngon, Tề Nhan cũng không hề keo kiệt với bạn tốt, nàng trực tiếp dẫn Công Dương Hòe đến hầm rượu. Quả nhiên khi đi vào trong, ánh mắt Công Dương Hòe lập tức sáng lên, lưu luyến không nỡ về.
Tề Nhan cười nói: "Ngươi chọn một bình đi."
Công Dương Hòe lập tức hóa thành "mũi chó", hắn ngửi mùi rượu cách một lớp giấy dán thật dày, cuối cùng chọn một bình rượu hoa lê năm mươi năm tuổi.
Tề Nhan không am hiểu rượu, nhưng nàng cũng thấy công chúa phủ chỉ có bốn bình rượu hoa lê này, vì thế trêu đùa: "Bạch Thạch thật đúng là có nhãn lực kinh người. Nếu điện hạ biết được, người chắc chắn sẽ đau lòng."
Công Dương Hòe ôm chặt cái bình trong lồng ngực, dáng vẻ của hắn giống như là rất sợ Tề Nhan đổi ý: "Đây chính là điện hạ truyền chỉ thưởng cho ta, ngươi đau lòng cái gì?"
Khi hai người trở về tiểu viện, thức ăn cũng đã được bưng lên đầy đủ. Công Dương Hòe lập tức tháo giấy dán xuống, hương hoa lê ngào ngạt nháy mắt tràn ngập cả phòng.
Công Dương Hòe tán thưởng: "Quả đúng là rượu ngon thế gian hiếm gặp, chỉ mùi hương này đã đủ khiến mấy con sâu rượu trong phủ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409546/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.