Nam Cung Tĩnh Nữ cúi đầu, nàng đã chọn được một người.
Nếu như là trước kia, Nam Cung Nhượng vừa hỏi như vậy thì nàng sẽ nói ra ngay. Nhưng mấy năm nay nàng được Tề Nhan dẫn dắt, cũng đọc thêm nhiều sách, nàng đã biết chuyện nữ nhi gia không được tham chính, đặc biệt là về chuyện trữ quân.
Nam Cung Nhượng thấy ái nữ cúi đầu không nói thì rất là vui mừng.
Thì ra bất tri bất giác, nữ nhi của hắn đã trưởng thành, như vậy hắn cũng yên tâm...
Hắn cầm lấy cây bút lông sắp khô, run rẩy viết mấy chữ trên giấy: "Nói đi, chỉ có phụ hoàng biết."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, dường như nàng đã quyết tâm rất lớn: "Nhi thần cảm thấy, lão Bát và lão Cửu còn quá nhỏ, nên tạm thời không tính tới. Trong số rất nhiều hoàng huynh, Ngũ ca là người có thể đảm đương được chức trách lớn như vậy."
Nam Cung Nhượng giật mình, hắn nhớ tới người nhi tử bị tàn tật này, không khỏi cảm khái: Đúng vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy, trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có lão Ngũ là đứa giống hắn nhất. Chỉ tiếc Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt tàn tật, dưới gối thì chỉ có một nữ nhi, cho nên hắn vẫn luôn bỏ Nam Cung Đạt khỏi danh sách ứng cử viên.
Nhưng nay đã khác xưa, bản thân Nam Cung Nhượng đều thành nửa "phế nhân", hắn cũng không còn để ý chuyện chân Nam Cung Đạt có tật hay không.
Nam Cung Nhượng gật đầu, hắn lấy tờ giấy cuối cùng ra, trên đó viết: Phụ hoàng muốn tĩnh dưỡng một đoạn thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409545/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.