Cát Nhã ngơ ngẩn nhìn Tề Nhan, đột nhiên hiểu ra: Người này chưa bao giờ nghĩ tới chuyện toàn thân mà lui...
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, lòng Cát Nhã vô cùng kính nể.
Mười một năm trôi qua, tuy tính tình Tề Nhan đã thay đổi đến long trời lở đất, nhưng dòng máu Xanh Lê vương tộc vẫn chảy xuôi trong xương cốt người này.
Nợ máu trả bằng máu, có thù tất báo.
Cát Nhã cũng đã học tập văn hóa ở Vị Quốc, nàng biết rõ: Giành được "hai nguyên một hoa" là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Tề Nhan biến mình thành dáng vẻ hôm nay, trải qua biết bao chua xót không một ai biết, thậm chí còn không quen nói tiếng mẹ đẻ, thật sự biến mình trở thành người Vị Quốc.
Tề Nhan còn nói thêm: "Ngươi dằn vặt nhẹ một chút, đừng giết chết Nam Cung lão tặc."
Cát Nhã đáp: "Đây không phải là mục đích cuối cùng của ngươi sao?"
"Hiện tại còn không phải là lúc để hắn chết. Ta muốn cho hắn cũng được nếm trải cảm giác mất đi chí thân, cho dù chết thì cũng phải chết trong tay ta."
"Theo ta được biết, đứa con hắn thương yêu nhất chính là người bên gối của ngươi, có đúng như vậy không?"
Ngón tay Tề Nhan theo bản năng co giật: "Nàng ấy là người cuối cùng."
"Tùy ngươi, ngươi muốn ta làm gì?"
Ánh mắt Tề Nhan toát ra chút tàn nhẫn: "Tâm tư Nam Cung Vọng đối với ngươi không bình thường."
Cát Nhã mỉm cười: "Ngươi vậy mà cũng dám mở miệng nói như thế."
Thần sắc Tề Nhan rất lạnh nhạt, phảng phất nàng đang nhìn một thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/409536/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.