Mười lăm ngày sau, danh sách thí sinh có tên trên bảng vàng được dán ở cửa sân thi. Tề Nhan hoàn toàn xứng đáng đứng đầu bảng, Công Dương Hòe thì kém hơn, mà xếp sau hai người hiển nhiên là vị thiếu gia Đinh phủ. Hai người cùng lúc lấy được đại ấn của quan học Duẫn Châu phủ, Công Dương Hòe nhiệt tình mời Tề Nhan đến Túy Bạch lâu để ăn mừng một phen. Sau mấy ngày du ngoạn, Công Dương Hòe đành miễn cưỡng từ biệt. Tề Nhan tiễn hắn đến ngoài thành: "Bạch Thạch bảo trọng." "Thiết Trụ, đợi đến kỳ thi hội ngươi phải tới Công Dương phủ ở kinh thành tìm ta." "Một lời đã định." Công Dương Hòe nhìn Tề Nhan mấy độ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn hạ quyết tâm nói: "Thiết Trụ ngươi xuất thân Tấn Châu, sau khi ôn dịch năm đầu qua đi, Tấn Châu thành nghiễm nhiên bỏ trống. Hoàng Thượng từng có ý chỉ, phàm là học sinh Tấn Châu đều có thể tham gia kỳ thi hương trong vòng mười năm. Ta thấy Duẫn Châu cũng không yên ổn, không bằng ngươi theo ta vào kinh có được không?" Tề Nhan chắp tay: "Đa tạ ý tốt của Bạch Thạch, nhưng ta còn muốn đi du ngoạn một vòng, qua mấy ngày nữa ta cũng nên rời khỏi Duẫn Châu thành." Công Dương Hòe gật đầu: "Nếu như thế, ta sẽ ở kinh thành chờ ngươi." "Thanh sơn không đổi, lục thủy trường lưu [1]. Bạch Thạch đi đường cẩn thận." [1] Thanh sơn không đổi, lục thủy trường lưu (Núi xanh không đổi; nước sâu, xanh thì còn chảy mãi): có những thứ sẽ không thay đổi, thường có thể là tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình, hoặc thậm chí là sự thù hận. Đây đồng thời là lời vĩnh biệt người xưa hay dùng với ý nghĩa sâu sắc, bởi thế gian rộng lớn như vậy, để gặp lại nhau thêm một lần nữa là điều không dễ dàng. Lời tạm biệt này cũng xem như là lời vĩnh biệt. - -- Vài ngày sau khi tiễn Công Dương Hòe, Tề Nhan thu chỉnh hành lý rời khỏi Duẫn Châu thành. Qua việc của Đinh Phụng Sơn, nàng phát hiện bản thân còn chưa tu luyện tâm tính đến nơi đến chốn, kinh nghiệm xử sự cũng không đủ. Nàng đã không thể quay đầu được nữa, đâu đâu cũng đều hung hiểm, chỉ cần sai một bước liền có thể rơi vào vạn kiếp bất phục. Còn hơn hai năm nữa mới đến đại khảo, nàng phải nắm lấy cơ hội này. Năm Cảnh Gia thứ bảy, Vị Quốc thái úy phủ Đích trưởng tử của Lục Quyền - Lục Bá Ngôn đến cửa thư phòng, quản gia canh giữ ở ngoài thấy hắn lập tức cúi người hành lễ: "Đại thiếu gia, lão gia đang ở thư phòng chờ ngài." Lục Bá Ngôn gật đầu, hắn gõ cửa thư phòng, sau khi được cho phép mới đẩy cửa bước vào. Trước đó vài ngày, đôi song sinh tử nhà thái úy phủ vừa mới cử hành lễ đánh dấu bọn họ tròn hai mươi. Vào năm đầu Cảnh Gia, đương triều hoàng đế Nam Cung Nhượng đã từng nói: Đợi đến khi song sinh tử lớn thêm một chút thì sẽ phong thưởng thứ khác, nhưng Lục Quyền chỉ vì con thứ Lục Trọng Hành cầu một chức quan, lại mệnh trưởng tử tham gia khoa khảo, tự mình tranh thủ tiền đồ. Lục Bá Ngôn không chịu thua kém ai, hắn đã vượt qua toàn bộ tài tử ở kinh thành vào kỳ thi hương trước đây không lâu, lấy được thân phận Giải Nguyên [2] tại trường thi ở kinh thành. [2] Giải Nguyên: là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa. Lục Quyền buông bút lông, vẫy vẫy tay: "Con ta tới đúng lúc, ngươi đến xem bức tranh chữ của vi phụ như thế nào?" "Chữ của phụ thân mạnh mẽ lại hữu lực, đầu bút lông hùng hậu, quả thật là kiệt tác xuất sắc." Lục Quyền vuốt chòm râu vừa lòng gật gật đầu, hỏi: "Đệ đệ ngươi đâu?" Ánh mắt Lục Bá Ngôn hơi tối sầm, trả lời: "Tiến cung rồi." "Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?" "Nhị đệ thân là ngự tiền thị vệ, chức trách trọng đại, huống hồ..." "Cái gì?" "Nghe nói Trăn Trăn điện hạ muốn dọn tới phủ bên ngoài, e rằng nhị đệ đã đi hỗ trợ." "Trăn Trăn điện hạ" mà Lục Bá Ngôn nhắc tới là đích công chúa duy nhất của Nam Cung Nhượng - Nam Cung Tĩnh Nữ. Ba năm trước, nàng được sách phong làm Trăn Trăn công chúa, cũng ở bên ngoài cung xây một tòa phủ đệ với quy mô có thể so với thân vương. Năm trước công chúa phủ đã được xây dựng xong, nhưng Nam Cung Nhượng không nỡ mà muốn ái nữ ở trong cung thêm một năm. Trước đó vài ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ làm ầm ĩ muốn dọn ra cung, phụ tử hai người vì thế còn giằng co một trận, nhưng Nam Cung Nhượng vẫn đáp ứng rồi. Lục Quyền trầm mặc một lát, Lục Bá Ngôn cũng an tĩnh đứng chờ ở bên cạnh phụ thân. Thật lâu sau, Lục Quyền than nhẹ một tiếng: "Lại qua hai tháng nữa sẽ đến kỳ thi hội, ngươi có nắm chắc không?" "Phụ thân yên tâm, hài nhi đã tính sẵn trong lòng." Lục Quyền gật đầu, nhìn chăm chú trưởng tử, thật lâu sau mới thấm thía nói: "Ngươi từ nhỏ đã thông tuệ cần cù, không giống đệ đệ ngươi chỉ thích quơ đao múa kiếm. Lần này nếu có thể ghi tên bảng vàng nhất định sẽ mở ra chí lớn, chớ nên chậm trễ." "Vâng, nhi tử xin nghe phụ thân dạy bảo." Lục Quyền lại lần nữa trầm ngâm một lát, từ từ nói: "Hiện giờ tứ hải bình định lại không có chiến sự, thái uý cũng chỉ là một chức vị suông mà thôi. Nói vậy lại qua mấy năm, bệ hạ sẽ nhắc lại chuyện xưa, phong ta làm quốc công, vi phụ dự định giao binh quyền ra, yên tâm dưỡng thọ." Lục Quyền nói xong thì nhắm mắt dựa ra sau, vẻ mặt có chút mệt mỏi. "Phụ thân!" Lục Quyền vẫy tay: "Từ bao đời nay, vô số trung thần lương tướng đều không thoát khỏi kết cục "điểu tận cung tàng" [3]. Lục gia ta có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang đã xem như vạn hạnh. Ta già rồi, có rất nhiều chuyện đã sớm lực bất tòng tâm. Ngươi là trưởng tử, ngày sau còn phải thừa kế vị trí quốc công, chống đỡ toàn bộ Lục gia, đệ đệ ngươi tâm tư đơn thuần, ngươi phải làm tròn bổn phận của một người huynh trưởng." [3] Điểu tận cung tàng: khi chim đã chết thì người ta vác cung đi một nơi mà không dùng đến nữa. Nguyên câu Hán văn: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". Nghĩa là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết". "...Vâng, phụ thân." "Đi đi." Lục Bá Ngôn trầm trọng rời khỏi thư phòng, cau mày, sắc mặt tối tăm. Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa hắn và Lục Trọng Hành đã không còn thân thiết nữa, thậm chí còn kiêng kỵ người đệ đệ ruột thịt giống hắn như đúc. Khi lớn lên, Lục Bá Ngôn đã hiểu rõ sự tôn quý của thân phận đích trưởng tử, nhưng người đệ đệ có khuôn mặt giống hệt hắn lại như một cái gai nhọn đâm sâu vào lòng hắn. Vào năm huynh đệ Lục gia mười lăm tuổi, Nam Cung Nhượng vì thực hiện lời nói lúc trước mà mệnh Lục Quyền dẫn theo huynh đệ hai người vào cung diện thánh. Nam Cung Nhượng nhìn hai người có dung mạo giống nhau như đúc, cười nói: "Hai vị chất nhi giống hệt như nhau, ngay cả trẫm đều phân không rõ." Lục Quyền trầm mặc một lát, hắn chỉ vì con thứ Lục Trọng Hành cầu một chức quan, mà trưởng tử Lục Bá Ngôn phải tham gia khoa khảo để cầu sĩ. Mãi đến sau này Lục Bá Ngôn đọc sách nhiều mới hiểu được: Sở dĩ song sinh tử bị thế gia đại tộc xem như điềm xấu là bởi vì sự tồn tại của nó có thể làm loạn tông tự. Nếu có một người tâm tồn phẫn uất mà giết hại người kia để thay thế, người ngoài căn bản không thể nào phân biệt. Đây cũng là nguyên nhân Lục Quyền lệnh con thứ làm quan võ, trưởng tử trở thành quan văn. Đáng tiếc, dù như vậy cũng không thể khiến trưởng tử bớt nghi ngờ. Sau khi Lục Bá Ngôn rời đi, Lục Quyền triệu tập phụ tá trong phủ đến thư phòng mật đàm một canh giờ, sau cơm chiều lại triệu một mình con thứ Lục Trọng Hành đến thư phòng hỏi chuyện. Phụ tử hai người bí mật nói cái gì đó, chỉ là liên tiếp mấy ngày sau tâm tình của Lục Trọng Hành cực kỳ tốt, gặp ai cũng cười, vui mừng ra mặt. Kinh thành, bên ngoài Tông Chính Tự Khanh Công Dương phủ Một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cõng hòm xiểng, mặc một bộ trường sam màu xanh đen bị tẩy đến trắng bệch, trên y phục còn có vài mảnh vá. Người đó gõ vang cửa lớn Công Dương phủ. Người gác cổng mở cửa, nhô cái đầu nhỏ ra, thấy đối phương y phục nghèo túng thì âm thầm khinh thường, nhưng vẫn khách khí hỏi: "Công tử đến đây làm gì?" Người thiếu niên kia chắp tay hành lễ: "Vãn sinh Tề Nhan, người ở Tấn Châu. Xin hỏi Công Dương Bạch Thạch có ở trong phủ hay không?" Từ sau khi Công Dương Hòe giành được Á Nguyên [4] ở kỳ thi hương, đã có không ít thư sinh nghèo lấy đủ loại danh nghĩa đến để trèo cao kết giao. Người gác cổng cau mày, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lập tức xếp vị thiếu niên này vào loại người như vậy. [4] Á Nguyên: là tên gọi người thí sinh đứng thứ hai trong khoa. "Nhị công tử đã đi dự tiệc, bởi vì đại khảo sắp tới, lão gia phân phó nhị công tử tạm thời từ chối tiếp khách." Tề Nhan nhàn nhạt cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: "Nếu như thế, vãn sinh liền không quấy rầy." Sau đó, nàng từ trong lòng lấy ra một cái ngọc bội giao cho người gác cổng: "Đến khi Bạch Thạch dự tiệc trở về, xin ngươi thay ta chuyển giao ngọc bội này." Ngọc bội vào tay lạnh lẽo, người gác cổng bỗng nhìn thấy mặt sau của ngọc bội có khắc hai chữ "Bạch Thạch". Hắn chợt nhớ ra, ngọc bội này không phải là cái mà mấy năm trước nhị thiếu gia vẫn luôn đeo ở bên hông sao? "A..." Đợi đến khi kẻ gác cổng cuống quít gọi người lại, Tề Nhan đã biến mất ở trong biển người. Cách biệt ba năm, Tề Nhan đã giành được thân phận Giải Nguyên ở Ký Châu phủ vào kinh tham gia kỳ thi hội, theo ước định trước kia tới tìm bạn cũ, không khéo là người không ở đây. Người gác cổng lo sợ bất an, hắn cứ cầm ngọc bội quanh quẩn ở trước cửa, trong lòng biết bản thân đã phạm vào đại sai. Nhị công tử có thể tặng ngọc bội cho đối phương thì nhất định là vô cùng coi trọng vị bằng hữu này, hẳn là ba năm trước nhị công tử ra ngoài rồi kết giao. Nhưng người gác cổng cũng không có nói dối, Công Dương Hòe thật sự đã đi dự tiệc rồi. Công Dương Hòe giành được Á Nguyên, Giải Nguyên là trưởng tử của thái uý đương triều - Lục Bá Ngôn. Lục Bá Ngôn thân phận tôn quý lại cứ ru rú ở trong nhà, không có quen biết nhiều sĩ tử ở kinh thành như người trọng nghĩa khinh tài Công Dương Hòe. Lần này Lấy Văn Hội Hữu được định ở ngoại ô, các học sinh chọn một chỗ thanh u, lấy đất làm nền mà ngồi bên cạnh sơn tuyền. Bọn họ lưu thương khúc thủy, phú thơ uống rượu cực kỳ khoái hoạt. Công Dương Hòe kiến thức rộng rãi lại tài hoa xuất chúng, được nhiều người khen ngợi thì càng uống đến say mèm, bị vài tên bạn tốt đỡ trở về phủ. - -- Một vị tiểu sinh xinh đẹp thân hình gầy yếu bước vào cửa sau của công chúa phủ, không đi được mấy bước đã bị một người từ phía sau chụp lấy, hắn sợ tới mức kinh hãi hô một tiếng, đánh rơi quạt xếp trong tay. Bên cạnh truyền đến tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, một vị thiếu nữ ăn mặc cung trang đẹp đẽ quý giá nhặt quạt xếp lên, cười nói: "Nhị tỷ lại đi tới Lấy Văn Hội Hữu sao?" Người được gọi là "nhị tỷ" đỏ mặt, giận dỗi nói: "Tĩnh Nữ!" Nam Cung Tĩnh Nữ che miệng cười một trận, nàng giũ quạt ra làm vang lên một tiếng "bang", lại bị dòng chữ trên quạt làm hoảng mắt. Nàng không tự chủ được mà đọc thành tiếng: "Ti ti dương liễu ti ti vũ, xuân tại minh mông xử. Lâu nhi thắc tiểu bất tàng sầu, kỷ độ hòa vân phi khứ mịch quy chu. Thiên liên khách tử hương quan viễn, tá dữ hoa khiển sầu. Hải đường hồng cận lục lan kiền, tài quyển chu liêm khước hựu vãn phong hàn." Từng câu từng chữ rơi vào tai tiểu sinh xinh đẹp, như dòng nước nhỏ chảy vào tâm. Nàng vậy mà nghe đến ngây ngốc, tuy rằng tài hoa của Công Dương Hòe làm mọi người ở buổi tiệc đều kinh ngạc, nhưng nàng lại càng yêu thích tản khúc này. Trong đầu nàng không khỏi phác họa ra một bức tranh thế này: Cuối xuân mưa nhẹ, một vị thiếu niên đơn độc ngồi trên lầu quan sát khói sóng mênh mông, hờ hững nhìn mây cuộn mây tan. Gió xuân lả lướt qua mặt, cũng làm cành liễu nhè nhẹ run, một bình rượu đục chưa từng động mà tâm đã trào ra nỗi nhớ quê nhà. Rồi lại nhìn thấy bờ sông muôn hồng nghìn tía mà tiêu sái mỉm cười, nâng chén kính tạ trời xanh tặng hoa khiển sầu. Bất tri bất giác sắc trời đã tối, thổi tới từng trận gió đêm se lạnh. Nghĩ nghĩ, tâm nàng cũng theo đó mà say, sinh ra từng trận mê mẩn. Mà thiếu nữ tay cầm quạt vẫn còn nhỏ, cũng không có nỗi lòng như thế mà chỉ kinh ngạc cảm thán: Nàng đã từng trông thấy vô số đại tác phẩm nổi tiếng, nhưng dòng chữ trên mặt quạt trước mắt còn vượt xa những thứ đó, vừa cẩn thận vừa tiêu sái, hai loại tính cách nhìn như có chút mâu thuẫn nhưng đặc biệt đan chéo ở cùng một chỗ, quả thật là không thể nói thành lời. Lại nhìn tản khúc này, trong đầu nàng phác họa ra một vị thiếu niên u buồn thâm trầm, như vậy dáng vẻ nhất định là vô cùng xinh đẹp. Nhưng nàng lại tưởng tượng không ra, rốt cuộc thì đôi mắt của đối phương ra sao mới có thể phối hợp với nét chữ đẹp cùng tình cảm như vậy? Tiểu sinh xinh đẹp đỏ mặt, đoạt lại quạt xếp: "Nếu ngươi còn trêu ta như vậy nữa thì ta sẽ lập tức hồi cung. Buổi tối sợ tối xem ai ở cùng ngươi!" Một chút rụt rè thoáng hiện qua đôi mắt đối phương, nhưng rất nhanh nàng đã nở nụ cười, đôi mắt nàng tựa như một dòng nước trong veo, lại mang theo chút giảo hoạt: "Nhị tỷ mới không nỡ hồi cung đâu! Nếu như phụ hoàng phát hiện ngươi nữ giả nam trang tham gia thi xã, người nhất định sẽ phạt ngươi cấm túc!" Hai người này đúng là hai vị nữ nhi của Nam Cung Nhượng, "tiểu sinh xinh đẹp" lớn hơn một chút tên là Nam Cung Xu Nữ, năm nay mười sáu tuổi. Mà người nhỏ tuổi hơn là đại danh đỉnh đỉnh Trăn Trăn công chúa: Nam Cung Tĩnh Nữ, năm nay mười ba.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]