Xe ngựa hướng về phía bắc đã đi được nửa ngày, trong xe đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt. Tề Nhan muốn kiềm nhưng ngược lại bắt đầu nôn khan, cũng may hôm nay chưa dùng cơm nên nàng mới không nôn ra cái gì.
Xa phu: "Hầu gia, người không sao chứ?"
Tề Nhan muốn nói chuyện nhưng nề hà nàng cố thế nào cũng không ngừng ho, xua tay thì xa phu lại không thấy. Xa phu không nghe ai đáp lại nên tự tiện ngừng xe ngựa, đẩy cửa xe ra thì thấy: Người phong lưu phóng khoáng như Bắc An Hầu đang chật vật quỳ gối trong xe, cong thân mình, bàn tay siết chặt tì bên môi, cái tay còn lại thì ấn lên ngực.
Xa phu: "Hầu gia, người không sao chứ?"
Tề Nhan vẫy vẫy tay, nhưng xa phu thấy Tề Nhan ho khan không ngừng thì lập tức nhảy xuống xe ngựa, chạy tới cái xe ngựa đơn sơ màu lam phía sau, kêu la: "Đại phu, đại phu ngươi mau đến xem xem."
Cốc Nhược Lan xốc rèm cửa lên: "Làm sao vậy?"
Xa phu: "Hầu gia ho không ngừng, ngươi mau đi xem một chút đi."
Cốc Nhược Lan không nói hai lời, lập tức cõng hòm thuốc lên và nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa. Nàng đi theo xa phu chạy tới xe ngựa của Tề Nhan.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Cốc Nhược Lan cũng nghe được tiếng Tề Nhan ho khan. Nàng nhận ra tiếng ho của Tề Nhan rất khác thường, tiếng ho ấy như bị cộng hưởng, phảng phất là từ trong lồng ngực truyền ra.
Sắc mặt Cốc Nhược Lan trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027748/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.