Nam Cung Tĩnh Nữ theo bản năng bước về phía trước nửa bước, nhưng rồi lại đứng yên tại chỗ. Dáng vẻ này của Tề Nhan từng xuất hiện rất nhiều lần trong trí nhớ của Nam Cung Tĩnh Nữ. Mỗi lần Tề Nhan sinh bệnh, đều là nàng làm bạn với nàng ấy, dìu nàng ấy, chăm sóc nàng ấy, nhưng mà lần này...không được.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngồi đi."
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan đỡ mép giường chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ, trong lòng nàng rất hụt hẫng.
Từ khi Tề Nhan vào cung tới nay, nàng ấy hầu như bệnh nặng bệnh nhỏ không dứt, có lẽ là phong thủy ở hoàng cung không hợp với bát tự của nàng ấy. Lãnh cung âm trầm như thế, cũng không phải là nơi người có thể sống... Nam Cung Tĩnh Nữ nàng hẳn nên kiềm lại sự lưu luyến trong lòng, ra một quyết định để hai bên đều có thể sống tốt.
Nam Cung Tĩnh Nữ dời ghế ngồi xuống đối diện Tề Nhan. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng trước: "Có một chuyện trẫm muốn nói với ngươi..." Nói đến đây Nam Cung Tĩnh Nữ dừng một chút, nàng chủ động giải thích: "Thật sự cũng không phải là ta giấu ngươi, mà là trước kia ngươi ở Hoài Nam, cho nên không có cơ hội thương lượng với ngươi."
Tề Nhan: "Ừ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm và Cát Nhã đã ước định, trẫm thả nàng về Lạc Bắc, cũng cho một đội thiết kỵ đóng quân ở biên cảnh để nàng sử dụng bất cứ lúc nào. Nếu Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-vi-tinh-thuong/2027746/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.