Chúng ta đang đứng trên một bãi sỏi, xung quanh xanh ngắt núi rừng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi chúng ta vừa nhảy xuống là một dòng thác nho nhỏ, phía dưới tuy có một vùng nước nhưng tuyệt sẽ không tạo thành xoáy nước.
Tiểu Long lau mặt, đỡ bả vai Phù Cố mà đứng dậy. "Ra ngoài rồi."
Phù Cố đã mặc xong quần áo, hắn chun chun mũi như thể ngửi được thứ gì, chẳng bao lâu đã mở to mắt nhìn: "Nơi, nơi đây là—"
Tiểu Long gật đầu tiếp lời, "Nhân gian."
Hai chữ này vừa nói ra, Phù Cố hưng phấn hẳn lên, thay ta che lại miệng vết thương trong tay, liên tục khen ta: "Hi Hi, là nhân gian! Nàng thông minh quá, chúng ta thật sự ra ngoài rồi!"
Lại quay đầu nhìn Tiểu Long: "Ta trước giờ chưa từng tới nhân gian, hương vị nơi đây..." Hắn giật giật cái mũi, đôi mắt sáng lấp lánh, "Thật nhạt quá!"
Hắn nhìn khắp xung quanh, tuy chỉ là núi rừng tầm thường, lại nhìn chăm chú tới lạ, trên mặt tràn đầy tò mò lạ lẫm.
Đột nhiên, hắn như phát hiện điều gì, cúi đầu nhìn: "Quả nhiên là nhân gian, mau nhìn, mấy cục đá này thật kì quái."
Hắn đưa tay cầm lên mấy cục, giữa những viên đá hình bầu dục lẫn rất nhiều viên sỏi màu trắng xám, không giống như đá sỏi bình thường, trên mặt đá có những lỗ thưa thớt.
Ta nhìn cục đá kia, nháy mắt quan sát xung quanh, quả nhiên một đoạn bãi sông này phủ kín những viên đá vụn nhỏ màu trắng.
"Đường sống sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-trung-quyet/3446523/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.