Ta và Phù Cố đang đào hố.
Tiểu Long... Tiểu Long ở bên cạnh trông coi, nó nói chính mình không có móng vuốt, không đào được đất.
Ta có nghĩ thầm trong lòng chắc tên này lười thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Từ lúc tới đây, Tiểu Long có chút kì lạ, cũng không biết là làm sao.
Phù Cố nói đêm qua hắn phát hiện ta không còn trong ổ, lập tức gọi Tiểu Long dậy cùng đi tìm ta.
May mà bốn phía đều là bụi cỏ, dấu chân in lại mười phần rõ ràng, bọn họ theo đó mà tìm được ta, khi đó ta đã ngất xỉu trước một tòa thạch ốc.
"Là thạch quan, đó không phải là nhà để ở, là quan tài." Ta nhắc nhở hắn.
Phù Cố bẹp bẹp miệng, cực kì nhỏ giọng biện giải: "Nhưng mà quan tài gì gì đó... Ta sợ mà, cứ coi nó như cái nhà không được sao?"
Nói rồi còn nhìn thoáng qua thạch quan, mất tự nhiên mà dịch ra phía ngoài một chút.
"Chúng ta rốt cuộc đang đào gì vậy Hi Hi?" Phù Cố thất thần mà đào hố, còn hơi tí là ngó ngó cái quan tài bằng đá kia.
Dưới ánh sáng ban ngày, xem ra cái quan tài này cũng không đáng sợ lắm.
Tựa như một ngôi nhà ở ngăn nắp, không có cửa mà thôi.
Mặt trên còn điêu khắc một ít hoa văn, đường cong cũng cổ kính đơn giản, không khác mái hiên hình đuôi cáo kia lắm, chỉ là hoa văn dày đặc hơn chút, tụ tập gần nhau giống một đóa hoa.
Có điều phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-trung-quyet/3415695/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.