8.
Về đến phòng, chỉ thấy Tiểu Long đang cuộn tròn giữa giường, gác đầu lên thân mình, lưỡi rắn hơi thè ra.
Nó vừa nhìn thấy Phù Cố chán nản theo sau lưng ta, liền biết mọi chuyện đã không giấu được nữa rồi. Nó ngẩng đầu lên một chút và nói: "Ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ 'lói' ".
Phù Cố ân cần mang cho ta một chiếc ghế đẩu đặt trước giường, sau đó kéo ổ của mình lại gần ta ngồi. Ta vô thức xoa xoa tai hắn.
Lúc này đã chạng vạng, trong phòng yên tĩnh, rèm giường nhẹ lay dù trời đang lặng gió. Trong nháy mắt, Tiểu Long biến thành một người đàn ông mặc đồ trắng, khoanh chân ngồi trên giường.
Đôi mắt của hắn phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như máo, lạnh lùng mà yêu dị.
Tiểu Long chậm rãi nói: "Ta đã nói với cô, Kính Hư có lệnh cấm, muốn ra ngoài phải phá bỏ cấm chế. Năm thứ hai mươi mấy ta và Phù Cố đến Kính Hư, vì muốn tìm ra cách phá bỏ cấm chế đã lật tung khắp nơi này. Sau đó chúng ta vô tình đi vào một thung lũng, tìm thấy một ngôi làng bị bỏ hoang. Chúng ta tìm thấy cô trong một vò nước của căn nhà nọ, lúc đó cô không có ý thức."
Ta cau mày: "Năm thứ hai mươi mấy... Nhưng ta không phải mới tỉnh lại thôi sao, hay là ta bị thương?"
Tiểu Long lắc lắc đầu, lặp lại: "Lúc đó, cô không có ý thức."
"Vậy ta..." Ta vừa định hỏi, liền thấy không đúng. Điều mà Tiểu Long nhấn mạnh là "không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-trung-quyet/3415692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.