Giản Hạnh miệng thì nói quen nhưng vẻ mặt lại thờ ơ như một người xa lạ.
Hứa Lộ không biết chắc rốt cuộc Giản Hạnh là thật sự quen biết hay là chỉ đang bừa.
Nhưng bản thân cô ấy không quen biết là sự thật, vì thế đành giữ chặt Giản Hạnh, cố gắng điềm tĩnh mà đi qua.
Lúc đi đến cuối cây cầu thì len lén liếc nhìn người đang tựa vào thân cây. Cô ấy cũng chỉ dám nhìn người này.
Bởi vì trong ba người bọn họ thì vẻ mặt cậu ta ôn hòa nhất. Hơn nữa cũng có phần mang hơi hướng của học sinh ngoan.
Đột nhiên, người đó lên tiếng, giọng nói trầm trầm, "Giản Hạnh."
Hựa Lộ giật mình, trong tức khắc thấp thỏm lo âu liền đứng lại. Cô ấy siết chặt lấy cánh tay Giản Hạnh, Giản Hạnh có chút đau, nhẹ nhàng vỗ về trấn an Hứa Lộ và nói: "Không sao đâu."
Quay đầu nhìn lại hướng bên cạnh, "Có chuyện gì không?"
Người ngồi bên bờ hồ lên tiếng trước, "Yo? Gia Minh, quen biết à?"
Người ngồi trên tảng đá cũng vứt điếu thuốc đi, tò mò nhìn lại, "Mấy em khóa dưới à? Tần Gia Minh, cậu giấu cũng kĩ thật đó, quen khi nào đấy?
Tần Gia Minh cười khì, đứng dậy đi về phía Giản Hạnh.
Đầu tiên cậu ta nhìn Hứa Lộ với ánh mắt thân thiện, sau đó mới hỏi Giản Hạnh: "Học lớp nào thế?"
Giản Hạnh nói: "Lớp ba."
"Lớp Quá Độ à?" Tần Gia Minh hỏi.
Giản Hạnh gật đầu.
Tần Gia Minh cũng gật đầu, "Ghê nhỉ."
Giản Hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-son-thuy/2704248/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.