Vừa đặt chân xuống sân bay, chào đón cô là bầu không khí ẩm ướt đặc thù của khí hậu vùng duyên hải phương nam, trong cái lạnh giá của ngày đông có cả cảm giác quen thuộc đã lâu mới tìm lại được, theo từng lần hít thở không khí ấm áp của quê nhà căng đầy toàn thân cô.
Trước khi về nước, nghe theo đề nghị của Triển Cảnh Việt, Triển Nhược Lăng đã gửi toàn bộ đồ đạc ở Tây Ban Nha về trước, vừa giảm được số hành lý phải mang về, vừa không vượt quá khối lượng cho phép.
Xuống máy bay, Triển Nhược Lăng đến băng chuyền hành lý lấy túi xách của mình sau đó đi thẳng ra cửa sân bay. Nhìn thấy trước mặt có một cô gái trẻ tóc ngắn đang ngồi xổm trên mặt đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Cô lập tức thả xe đẩy hành lý đang giữ trong tay, bước đến nhặt đồ giúp cô ấy.
“Cảm ơn, thật cảm ơn cô quá!” Cô gái trẻ tóc ngắn liên tục lên tiếng.
“Không cần đâu.” Triển Nhược Lăng xếp báo và tạp chí lại thành một xấp, đưa cho cô gái.
Cô gái ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Triển Nhược Lăng nét mặt cô ấy liền sững lại.
Ánh mắt cô ấy chăm chú dừng lại trên người Triển Nhược Lăng, đôi mắt tròn to mở lớn, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi đồng tử màu nâu đậm sáng lên, đủ loại tâm tình lướt qua đáy mắt, đầu tiên là giật mình, tiếp sau là kinh ngạc, lại giống như cuối cùng đã hiểu ra điều bí mật to lớn gì đấy, mang theo vẻ sáng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961819/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.