Sau khi đến Madrid, Triển Nhược Lăng lần lượt ghé thăm những cảnh đẹp nổi tiếng ở đây.
Trước hôm rời khỏi Madrid, cô mua vé vào sân xem một trận đấu của đội tuyển bóng đá Real Madrid, ngồi trong sân vận động Santiago Bernabéu có sức chứa lên đến hơn tám mươi nghìn người, cô mới cảm nhận được trọn vẹn văn hóa bóng đá của quốc gia này.
Đã đến Tây Ban Nha và ở lại bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến lúc cô rời xa nơi đây.
Lần sau đến, không biết sẽ là tháng năm nào.
Xem xong trận đấu, cô men theo con đường đi bộ về khách sạn.
Đến trước cửa lớn khách sạn, vừa định đẩy cửa bước vào đã có một bàn tay từ bên cạnh thình lình đưa ra, nhanh hơn cô một bước đẩy cánh cửa xoay bằng kính, sau đó giữ cánh cửa lại, lịch sự ra hiệu cho cô đi vào trước.
“Gracias!” Cô nghiêng đầu, dùng tiếng Tây Ban Nha nói cảm ơn với người đó.
“Không cần khách sáo!” Bên tai vang lên tiếng trả lời, bằng tiếng Trung.
Ngẩng đầu lên, cả người như bị đôi mắt sáng có thần của người trước mặt cuốn hút vào.
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dáng vẻ rất anh tuấn, bề ngoài nhìn qua có phần quen thuộc.
Dư Tri Hàng mỉm cười gật đầu, lên tiếng nhắc cô: “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Triển Nhược Lăng ngờ ngợ, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười với anh: “Tôi nhớ ra rồi! Lần ngồi cùng chuyến máy bay…”
Lời nói ra đến đó. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961817/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.