Editor: Mạn La Bất Tiếu
Tay Quý Đông rất vững vàng, dù hốt hoảng vung chổi nhưng cậu vẫn chưa kịp quay đầu lại nhưng vẫn đụng phải con quái vật.
Với một "bộp", con bọ đã bị tát phẳng.
Quý Đông vẫn còn lo lắng, lần lượt đập thêm bảy tám phát nữa, cho đến khi xác con sâu co lại thành một vũng bùn, cánh không còn run nữa thì cậu mới dừng tay.
Lúc này, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy chính xác con bọ bắn vào quần áo của mình trông như thế nào.
Côn trùng lạ, giống như côn trùng thông thường, được chia thành ba phần: đầu, ngực và bụng.
Đầu của nó nhỏ, hình nón tam giác ngược, một đôi mắt kép lồi ra rất lớn, bụng của nó ban đầu rất tròn và phình ra như một quả bóng bàn. Một lượng lớn bạch kim sắc chảy ra. Về phần đuôi, nó dài bằng ngón tay út có hình dạng như một khớp tre, phía sau mảnh mai.
Kết hợp hai cặp cánh mỏng trong suốt trên lưng, Quý Đông cho rằng đây rõ ràng là một con chuồn chuồn rất dị dạng.
Cậu không phải là một nhà côn trùng học, vì vậy rất khó để nói liệu có con chuồn chuồn nào có bụng tròn và đuôi dài hay không.
Chỉ là, theo lẽ thường của cậu, không có con chuồn chuồn nào giống con chuồn chuồn này, chỉ cần nó chạm vào cơ thể con người, nó có thể khiến một người sống sờ sờ cháy thành tro ngay lập tức.
Câu hỏi quan trọng bây giờ là, sau khi giết con này, còn thứ gì nữa không?
Quý Đông xoa một cái vẩy răng.
Nếu thứ này cũng giống như một con gián, việc tìm thấy một con tương đương với việc giấu 10.000 con ở một nơi vô hình, thì vấn đề rất nghiêm trọng.
—— Không, cậu không thể cứ đi bộ trên đường như thế này!
Quý Đông cảm thấy tồi tệ.
Cậu cảm thấy rằng ít nhất mình phải tìm một nơi an toàn trước, sau đó mới tính đến kế hoạch lâu dài.
- - Chính xác!
Quý Đông nhớ cách đây không xa là một khu thương mại ở trung tâm thành phố, ở đó nên có hai siêu thị lớn, có thể cung cấp cho cậu một nơi ẩn náu.
Và quan trọng nhất, cậu chắc chắn có thể tìm thấy thức ăn và nước uống trong siêu thị, có trời mới biết bản thân cậu sẽ ở lại Quỷ thành này bao lâu. Ăn uống là chìa khóa của cuộc sống!
Bất quá, trước khi bắt đầu, cậu phải chuẩn bị.
Quý Đông tìm thấy một cửa hàng quần áo gần đó.
May mắn thay, bây giờ đã là cuối tháng tám.
Mặc dù thời tiết vẫn chưa trở nên mát mẻ hơn nhưng khi mùa thu đến gần, các cửa hàng quần áo khác nhau đã lần lượt tung ra những bộ quần áo mùa thu.
Quý Đông chọn một chiếc áo hoodie nam dài tay, trực tiếp mặc vào, đội mũ trùm lên đầu và thắt cà vạt quanh cổ áo.
Sau khi mặc vào, nhìn mình trong gương, cảm thấy không đủ an toàn, liền lấy trong tủ phụ kiện một đôi găng tay cùng khẩu trang, quấn lấy mình từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt. Cuộc sống như một người phụ nữ Ả Rập.
—— Chà, chắc không sao đâu.
Trong cuộc chạm trán với cặp đôi vừa bị tấn công, Quý Đông đã nhận thấy một thông điệp vô cùng quan trọng, đó là loại chuồn chuồn kim giống như một tên trộm vàng, dường như chỉ khi tiếp xúc trực tiếp với da người thì mới bắt đầu cháy.
Lúc đầu, con chuồn chuồn chạy vào tay người đàn ông đang cầm điện thoại di động, và người đàn ông ngay lập tức bị đốt cháy giống như sáp sáp gặp ngọn lửa trần.
Nhưng khi đến chỗ cô gái, chuồn chuồn lần đầu chạm vai, xuyên qua áo phông nên cô gái không bốc cháy ngay mà khi lấy tay quét sạch dị vật trên vai, cô ấy hoảng hốt chỉ chạm vào con chuồn chuồn, một ngọn lửa nổi lên từ mu bàn tay.
Vì vậy, Quý Đông nghĩ rằng nếu cậu quấn mình chặt hơn một chút, ít nhất cậu có thể tăng hệ số an toàn của mình lên một bậc khi gặp lại loại chuồn chuồn quái đản đó.
Ăn mặc như thế này vào mùa hè, không chỉ rất nóng, lại còn trông như biến thái, nhưng so với Hiểu Minh thì những vấn đề này chỉ là mưa phùn.
Sau khi thu dọn, Quý Đông lấy một chiếc thắt lưng mới và chiếc kẹp chữ U phù hợp, buộc tay áo dao làm bếp vào thắt lưng của mình.
Cảm thấy lúc nguy cấp ra tay phòng thủ sẽ đẹp trai như một kiếm khách thời xưa.
Đối với cây chổi đã giết chết con chuồn chuồn, cậu không định bỏ cuộc.
Xét cho cùng, so với cung tên cùng dao làm bếp của mình, việc đối phó với chuồn chuồn và côn trùng bằng cách sử dụng chổi sẽ thuận tiện hơn.
Khi lấy thắt lưng, Quý Đông cũng đặc biệt chú ý đến nhãn mác và bị sốc bởi mức giá bốn chữ số ở trên.
May mắn thay, trong thành phố đổ nát đầy lưu huỳnh này, cậu không cần phải trả tiền cho bất cứ thứ gì cậu lấy, nếu không cậu sẽ phải tiêu ba tháng trợ cấp chỉ cho trang phục của mình.
Sau khi thấy rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, Quý Đông quyết định lên đường.
Cậu bước ra khỏi quầy, quay trở lại cửa hàng, mang theo túi nơ và đưa tay ra mở cửa.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi ngón tay chạm vào tay nắm cửa, Quý Đông đã đột ngột rút tay về, đồng thời "Teng Teng Teng" lùi về phía sau ba bước, cầm chổi lên và nắm trước mặt mình, trong tư thế cảnh giác.
Bởi vì, cậu nhìn thấy trên tay nắm cửa kính hình vòng cung bằng kim loại có một màu đỏ thẫm đột ngột xuất hiện, mặc dù chỉ là một tia chớp nhưng độ tương phản màu sắc giữa hai người quá sắc nét, khiến cậu đột nhiên nhận thức được nguy hiểm.
Sau đó, từ sau tay nắm cửa, một con thằn lằn nhỏ với cái đuôi dài bò ra.
Nếu không phải do nhầm màu, Quý Đông gần như coi nó như một con tắc kè bình thường.
Nhưng thứ này mặc dù có hình dáng giống tắc kè, nhưng màu sắc lại rất kỳ lạ, không chỉ đỏ như máu, nhìn từ bên cạnh còn có ánh kim loại phát sáng.
Loài thằn lằn này cũng có một hàng hạt giống như xúc tu nhô ra ở hai mang, trông giống như loài cá rồng lục giác nuôi phổ biến một thời.
Nhưng Quý Đông không nghĩ rằng con cá rồng lục sắc của Thủy Tê lại có thể leo nhanh trên tay nắm cửa bằng kim loại nhẵn bóng.
Lúc này, con thằn lằn nhỏ đã bò dọc tay nắm cửa đến khe cửa, nhanh chóng vượt qua tấm kính, chui vào khe hở giữa tủ và tường phát ra tiếng kêu éc éc.
Quý Đông rùng mình.
Tuy rằng cậu không biết con bò sát nhỏ bé trông như cái đuôi hiền lành vô hại này là cái gì, nhưng cậu chỉ cần chuồn chuồn có tiền lệ sẽ thiêu người thành tro, cậu cũng không dám xem nhẹ, đã xảy ra chuyện gì!
—— Có vẻ như ngoài chuồn chuồn, cậu phải cẩn thận với tất cả các sinh vật sống ở nơi này!
Nghĩ đến đây, Quý Đông nhanh chóng cởi túi nơ trên vai, lắc lư hai cánh tay lên xuống, sau khi chắc chắn rằng không có con thằn lằn nhỏ kỳ quái nào nằm trên đó, cậu mới lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mặc vào trở lại của mình một lần nữa.
"Được rồi, Quý Tiểu Đông, cố lên! Có thể!"
Cậu vui lên, hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa cửa hàng quần áo, quay trở lại bên ngoài đầy mùi và tro tàn.
♦♦♦ ♦♦♦ ♦♦♦
Vị trí hiện tại của Quý Đông không xa khu thương mại nơi có siêu thị mà bản thân sắp đến.
Cậu thắt chặt chiếc mũ trùm đầu, lon ton đi hết các con đường, ngõ hẻm, hướng về đích.
Trên thực tế, khu vực này khá xa với Quý Đông và căn cứ đào tạo trẻ của họ, vì vậy cậu chỉ đến thăm một lần vào hai năm trước.
May mắn thay, cậu có một trí nhớ tốt và dù sao cậu cũng biết đường.
Điểm cung cấp mà cậu chọn là một đại siêu thị Wal-Mart.
Trung tâm mua sắm nằm trong một tòa nhà riêng biệt với ba tầng trên mặt đất và hai tầng ngầm. Nó có đủ thứ từ đồ đạc lớn đến vật dụng cá nhân. Cậu cũng có thể tìm thấy rất nhiều nước uống và thực phẩm, đủ cho mình ăn, uống và kéo dài trong một thời gian dài.
Vậy sau khi ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi đầy đủ thì sao?
Quý Đông đang trên đường đi, suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Mặc dù từ khi tỉnh dậy đến nay, tất cả những gì cậu trải qua đều vượt ra ngoài phạm vi lẽ thường và lý trí, nhưng Quý Đông chưa bao giờ là nhân vật chịu khuất phục trước hoàn cảnh khó khăn, cũng như không có ý định thú nhận số phận của mình.
Bây giờ thành phố không còn là những gì cậu quen thuộc, cậu quyết định rời khỏi đây đi đến nơi khác.
Ngay cả khi đó là ngày tận thế, cậu phải nhìn thấy những gì đã trở thành của thế giới bên ngoài.
Chỉ là, Quý Đông không thể tính một mình có thể đi bao xa trên "Con đường thứ mười một".
Hơn nữa, trong thành phố có những loại chuồn chuồn khủng khiếp có thể thiêu rụi người ta thành tro ngay lập tức, đi bộ đường dài quá nguy hiểm, cậu cần một chiếc xe hơi làm phương tiện di chuyển.
Nhưng vấn đề mấu chốt là Quý Đông không thể lái xe.
Điều này có nghĩa là câu rất cần một người bạn đồng hành, một người có thể lái xe và có thể chăm sóc nhau cùng với cậu.
——Cậu không biết người đó... anh ta vẫn còn sống chứ?
Quý Đông lại nghĩ đến người đàn ông tóc dài mà mình nhìn thấy trên cầu vượt.
—— Nếu có thể gặp lại, mình có nên chiếu cố người kia cùng đi không?
Ở cuối con phố dài, sau khi băng qua ngã tư, cậu có thể nhìn thấy lối vào chính của Wal-Mart.
Quý Đông băng qua con đường vắng đi đến trung tâm thương mại.
Lúc này, cậu nhìn thấy bên cạnh cửa thành rải rác một bộ quần áo quạ màu xanh lam, vẫn duy trì hình dáng đại khái giống người, trong tư thế một tay chống xuống đất.
Với công thức quen thuộc và hương vị quen thuộc, Quý Đông chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết chắc hẳn là một người xui xẻo khác bị "Golden Snitch" thiêu thành tro.
Lần này, cậu không tiến lên kiểm tra quần áo trên mặt đất, mà định bỏ qua, trực tiếp vào siêu thị.
Ngay khi Quý Đông đi ngang qua bộ đồ đó, cậu liếc xéo về phía họ, đột nhiên nhận thấy một ánh sáng vàng, khẽ nhấp nháy.
Với kinh nghiệm gặp chuồn chuồn trước đó, cậu tức cảnh giác.
Sau một vài giây, không có chuyển động trong quần áo.
Quý Đông thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ ràng rằng ánh vàng lấp lánh mà mình vừa nhìn thấy chỉ là một đồng xu tuột ra khỏi túi bên hông của bộ vest.
Trong số các loại tiền xu hiện đang lưu hành ở Hoa quốc, có một loại được làm bằng đồng thau, khi còn mới có vẻ vàng.
Nhưng tại thời điểm này, đồng xu được che nửa bên hông của bộ quần áo rõ ràng là một hình tròn lớn hơn các đồng xu đang lưu hành trên thị trường. Nó có đường kính gần 3 cm. Nó giống như một loại đồng xu trò chơi hoặc đồng xu kỷ niệm nào đó..
Với một sứ giả ma quái, Quý Đông tiến lên hai bước, đưa tay ra muốn nhặt đồng xu từ dưới đất lên.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào mảnh kim loại nhỏ, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, tới thẳng sau lưng.
Quý Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng không tốt, đột nhiên quay người lại.
Phản ứng của cậu vốn đã rất nhanh, nhưng còn chậm hơn nửa bước, vừa cảm giác được một luồng gió mạnh từ sau đầu thổi tới, sau lưng cậu đã bị một lực mạnh đập vào vai, làm cậu lộn ngược và bay ra ngoài!
———————————
Editor: Xong được 3 chương rồi ❤️