*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Diêm Hạ Vu, ngươi...!" "Thế nào, rất tức giận?" Diêm Hạ Vu khoé môi cong lên, mỉa mai cười. "Ngươi đừng nghĩ bản thân là Minh Giới chi chủ liền không để người khác vào mắt! Tông Miếu nơi đó nhanh lắm sẽ phát lệnh!" Chung Quỳ ở phía dưới điện ngẩn đầu, tức giận biểu hiện ra mặt. "Câm miệng! Bản vương ở nơi này, làm sao sẽ chuẩn ngươi lên tiếng. Ngươi thì trở về cùng bọn họ mấy cái lão già nói một lần, Minh Giới này chính là bản vương cai quản, bọn họ tốt nhất nên giữ thân, an phận biết điều. Còn có các ngươi toan một lũ thấp kém tốt nhất đừng nên lúc nào cũng chạy đến nơi của bản vương rình mò, ngươi tức khắc đem người của ngươi cút trở về Đông bộ cho bản vương!" Diêm Hạ Vu phẫn nộ mạnh bạo vỗ xuống thành ghế, lớn tiếng mắng chửi người kia. "Ngươi đừng có tiểu bối không biết trưởng bối! Ngươi không lo lắng chuyện này truyền ra ngoài sẽ đến tai thiên giới sao!?" Chung Quỳ hắt ra thở một hơi, trực tiếp uy hiếp Diêm Hạ Vu. "Ngươi cút, ngươi lập tức thì cho bản vương cút đi!" Diêm Hạ Vu ngón trỏ chỉ ra bên ngoài, nàng không còn đủ kiên nhẫn, đối phương nếu như còn không chịu cút khỏi mắt nàng, nàng nhất định sẽ đem hắn đánh phế đi! "Diêm Hạ Vu, ngươi đừng quên Minh Giới còn có Tông Miếu. Đừng nên đắc ý!" Chung Quỳ mất hứng, hậm hực rời khỏi Tế Âm điện. Diêm Hạ Vu giống như bị hắc khí bao phủ lấy, nơi nào cũng lạnh lẽo cực điểm, bộ dạng này của nàng có thể doạ chết người a. Nàng hiện tại trong lòng phẫn uất khó chịu, thì không chịu nổi rồi. Diêm Hạ Vu tìm đồ để phát tiết, một chưởng đánh ra, làm tới trên bức tường của Tế Âm điện thì thủng một lỗ lớn. Ở ngoài đại môn có một cái tiểu binh, hắn vốn dĩ ý định đi vào hướng Diêm Hạ Vu thông báo một việc, không ngờ đi đến nửa đường lại để hắn chứng kiến một màn trước mắt, hắn cái gan nhỏ co rút sợ hãi, rất nhanh liền bỏ chạy ra ngoài. Hắn ở nơi này như vậy thật lâu, tự biết được mỗi khi Vương Thượng đại nhân sinh khí, nhất định không thể ở trước mặt của nàng xuất hiện, nếu không sẽ mạng này khó giữ. Đợi hắn chạy ra được bên ngoài ngước mặt nhìn lên, tình thế nơi này cũng đồng dạng là khiến hắn khó xử không thua kém. "Đại... " "Không cần." Người trước mặt này không nghe hắn nói hết thì đã lên tiếng cắt đứt câu nói của hắn mà trực tiếp đi vào bên trong rồi. Hắn chỉ có thể âm thầm thay đối phương cầu trời khẩn phật. Hy vọng đối phương tự bản thân là tích nhiều phúc, lần này đi vào sẽ có thể lành lặn trở ra a. Đại điện âm u cô tịch, chỉ có yếu ớt ánh sáng từ Quyền Minh thạch toả ra chiếu sáng nơi này. Thân ảnh chậm rãi từng bước đi vào, nhấc chân giẫm lên bậc thang, càng lúc càng tiến lại gần nữ nhân phía trước kia. Nữ nhân đối bản thân quay lưng, không thể thấy được biểu hiện của nàng. Thân ảnh nâng lên cánh tay, chạm vào vài của nàng. Diêm Hạ Vu ngay lập tức thì nhận thấy có người chạm vào nàng. Nàng thật nhanh hất xuống tay của đối phương, xoay người đánh tới một chưởng. Đối phương ngược lại dùng một quyền đỡ được một chưởng này nàng đánh ra. Diêm Hạ Vu một chân đạp xuống đất nhảy lên, chân co lại, nâng lên đầu gối, nhắm thẳng đến bên mặt của người phía trước. Đối phương rất nhanh cũng nâng lên cánh tay, đỡ được của nàng một chiêu này. Này một loạt tấn công chỉ xảy ra trong nháy mắt. Diêm Hạ Vu xoay một vòng liền đáp xuống đất, nàng xuất ra ấn chỉ, đầu ngón tay còn có tụ thành linh khí, chiêu này của nàng giống như là muốn lấy mạng của đối phương. "Vương Thượng đại nhân." Người kia nghiêng người tránh được, lên tiếng gọi đến nàng. "Tiểu Bạch!" Diêm Hạ Vu biết được người đến, lập tức dừng tay. "Bảo bối nàng trở về rồi, bản vương thì nhớ nàng chết rồi!" Diêm Hạ Vu nhanh một chút lao đến ôm lấy người kia. "Nàng có tốt?" Tiểu Bạch đỡ được nàng, cố gắng trụ vững thân thể. "Không tốt, nhân gia ở nơi này không có nàng, lâu một chút sẽ biến thành một cái cốt thi rồi nha!" Diêm Hạ Vu lúc này thì giống như một cái tiểu hài tử, ở trong lòng của Tiểu Bạch mà oán thán. "Nhìn xem nàng gầy." Tiểu Bạch cũng đồng ý lời đối phương đã nói. "Bảo bối, nàng cùng bản vương cũng không có khác biệt đi. Nàng nhìn xem nàng, gầy thành cái dạng này, nơi nào cũng chỉ là xương cứng, thì ôm đến đau muốn chết rồi!" Diêm Hạ Vu tay của nàng đan vào tay của Tiểu Bạch. Nàng phát hiện tay của đối phương không giống như trước kia đầy đặn da thịt, nay nàng sờ đến chỉ còn cảm thấy xương khớp nhô cao, làm tới nàng hảo đau lòng. "Chung Quỳ lại đến?" Tiểu Bạch nhìn ra được người trước mặt này đang khổ sở, nàng không muốn nhìn đối phương như vậy tiếp tục đau lòng, liền mới lãng tránh đi việc này. "Ân, hắn lại đến. Chỉ là lần này thì phiền phức chết đi!" Diêm Hạ Vu nhắm mắt, xoa xoa thái dương. "Thời điểm trở về, Cơ thành khắp nơi hỗn loạn một trận." Tiểu Bạch mới nhớ đến lúc các nàng trên đường trở về chứng kiến Cơ thành là hỗn loạn cỡ nào. "Sở dĩ như vậy, chính là Tông Nhân Phủ đám người kia ở sau lưng của bản vương ra tay, đê tiện! Bọn họ một toán ngu dốt, bọn họ nghĩ bản vương không biết là ở bọn họ phía sau còn có Tông Miếu mấy cái lão già kia xúi giục sao, cũng quá xem nhẹ bản vương rồi đi." Diêm Hạ Vu nhếch môi. "Hắn rời khỏi, đã làm rơi vật này." Tiểu Bạch ở trong ngực áo đem ra một đạo quang thư. Diêm Hạ Vu xuất linh lực, đem đạo quang thư khai mở. Ở trước mặt qua lại từng dòng chữ, mỗi một chữ đều bị các nàng đọc được phi thường rõ ràng. "Khốn kiếp! Phong Đô phủ cùng Tông Miếu đám người kia lại dám liên kết thiên giới tạo phản, muốn đem Minh Giới chuyển đổi triều đại!?" Diêm Hạ Vu nhất thời bị nội dung trong thư làm tức giận, nàng một kích liền đem đạo quang thư đánh tiêu tán. "Sắp đến cẩn thận chút." Tiểu Bạch hướng nàng nói câu nhắc nhở. "Nàng thì nghĩ ra cách rồi?" Diêm Hạ Vu ngạc nhiên. Đối phương vẫn là thông tuệ như vậy, lần nào cũng là nhanh như vậy chỉ trong nháy mắt đã có cách ứng phó rồi. Tiểu Bạch gật đầu. "Bảo bối nàng... " "Báo!" Diêm Hạ Vu định cùng Tiểu Bạch nói cái gì, quỷ binh bên ngoài lại đột ngột gấp gáp chạy vào. "Là chuyện gì?" Diêm Hạ Vu chau mày, nhất thời bị kẻ khác là mất hứng, khiến nàng có điểm khó chịu. "Vương Thượng đại nhân, bên ngoài đột nhiên lại có quỷ hồn đến trình diện." quỷ binh quỳ trên đất, cung kính cúi đầu. "Chỉ là một cái quỷ hồn hạ đẳng, các ngươi lại như vậy cư nhiên đến quấy rầy bản vương!?" Diêm Hạ Vu thật sự thì sinh khí rồi. "Vương Thượng đại nhân, thuộc hạ là nhìn thấy quỷ hồn kia trên người vận long bào, cho nên mới thất lễ. Vương Thượng tha tội!" quỷ binh sợ hãi dập đầu. "Long bào?" Diêm Hạ Vu nhướng mi nghi hoặc. Tiểu Bạch nàng hẳn đã đoán được người đến là ai. "Đúng là như vậy!" quỷ binh gật đầu. "Để hắn đi vào." Diêm Hạ Vu hồi lâu suy xét, mới truyền lệnh đề người đi vào. "Tuân lệnh!" Trên trần gian lúc này cũng đã qua đi hai ngày. Tô Phá Ca băng hà chuyện kia đã được thông truyền đi các nơi. Hoàng cung vốn dĩ mỹ lệ phong hoa, nay lại bị bạch sắc đơn điệu cô độc bao phủ lấy. Tô Phá Ca thi thể nằm trong quan tài đặt ở Thiên Phước điện, bởi vì trước đó Thái An điện sau trải qua hỏa hoạn nay vẫn còn đang tu sửa, liền không thích hợp làm nơi đặt quan. Tố Phượng Di trên người vận một cái đơn giản tang phục, nàng hai ngày này đều chưa từng rời khỏi nơi này. Hướng mắt nhìn đến người nằm bên trong quan tài, lại khiến nàng hai mắt ngấn lệ. Nàng nhớ lại năm đó nàng là một cái thiếu nữ mới mười bảy cái xuân, nàng nấp ở phía sau cửa, trộm nhìn một cái tuấn mỹ thiếu niên, nàng nhớ lần gặp mặt đó, về sau để nàng tương tư không dứt, lần đó đối phương đưa cho nàng một thanh bạch ngọc trâm, người nói với nàng, nàng xinh đẹp tựa một đoá bạch liên không vướn bụi trần, vì vậy dùng bạch ngọc trâm này, hẳn sẽ rất hoàn mỹ. Là mùa xuân đó, để nàng biết nhớ mong mộ người, là thanh ngọc trâm đó, để cho nàng biết yêu thương một người. Nàng lại nhớ ngày trong triều hạ chỉ, để nàng tứ cho người làm thê tử, nàng lúc đó lại là mừng rỡ đến nỗi một đêm đều không ngủ được. Nàng nhớ ngày đại hôn, hoa giấy đỏ bay khắp trời, nơi nơi đều là sắc đỏ đến chói mắt, hoan hỷ vạn phần, nhớ đến dáng vẻ của người nắm lấy tay của nàng bước vào đại điện, cùng nàng bái đường, cảnh tưởng khi ấy, thì để nàng ghi nhớ một đời. Nhớ dáng vẻ của người ở trên lưng ngựa, tiêu sái phóng khoáng, tràn ngập khí lực của độ tuổi thiếu niên, người quay đầu cùng nàng nói muốn đưa nàng đi ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn. Nàng chứng kiến người ngày qua ngày đã chửng chạc thành một cái nam nhân duệ khí hiên ngang, chứng kiến người từ hoàng tử trở thành thái tử, sau lại trải qua phong ba, người thì đăng cơ hoàng đế. Nếu như nói khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng, có lẽ chính là lúc người vẫn chưa là đế vương, người cùng nàng mỗi ngày đều đạp thanh phiêu tuyết, ôn nhu hoà hợp, người khác nhìn vào đều phải ghen tỵ cùng mơ ước. Chỉ là người sau khi đăng cơ, tính khí cũng dần thay đổi rồi, không còn giống như trước kia, đối nàng nhất mực sủng hạnh. Nàng nhớ ở những đêm đối phương cùng nàng chung một chỗ càng ít đi, nhớ đối phương thường xuyên đối nàng tức giận ghét bỏ, nhớ những đêm chỉ có nàng một người y phục mỏng manh chờ đợi người đến nhìn nàng. Một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay. Người lúc này thì ở trước mặt của nàng, thế nhưng chỉ nhắm chặt hai mắt, không có nhìn nàng, cũng không còn biểu hiện được cái gì. Người không còn có thể cùng nàng hàng thuyên, không thể lại giống như trước kia sẽ có lúc đến dỗ dành nàng, không thể lại đối nàng phát tiết, cũng không còn có thể cầm trên tay bạch ngọc trâm năm ấy cài lên tóc của nàng. Tố Phượng Di lệ rơi đầy mặt. Nàng vươn tay, chạm vào khuông mặt của người nằm trong quan tài, nàng ngón tay lướt qua từng nơi, không bỏ sót chỗ nào. Nàng ôn nhu đi qua trán, chân mày, hai mắt, mũi, môi đến cằm liền dừng lại. Ngón cái của nàng ở môi của người nhẹ miết qua. Nàng nắm lấy tay của người, day dưa không nỡ buông tay, càng thêm khổ sở khóc thành tiếng. "Người chết không thể sống lại. Ngươi chớ nên bi thương." Ở bên ngoài đột nhiên lại có người đi vào. Người đến hướng Tố Phượng Di thản nhiên nói, nhưng giống như an ủi nàng. Tố Phượng Di không có quay đầu, nàng không muốn màng tới cái gì khác nữa, cũng không còn đủ khí lực để quay đầu nhìn xem. "Hoàng đế hắn hẳn cũng không muốn nhìn ngươi thành cái dạng này đi." Tô Vân Hi ngọc thủ lướt trên nắp quan tài, nàng ánh mắt thâm trầm khó đoán. Tố Phượng Di gục đầu xuống, nơi trán chạm vào thành của cỗ quan tài, khóc đến tê tâm liệt phế. "Ân nhi vừa tỉnh dậy đã tìm kiếm của nàng mẫu thân. Ngươi nên đi nhìn xem nàng." Tô Vân Hi hướng Tố Phượng Di ở phía đối diện nhắc nhở. Tố Phượng Di vẫn không có trả lời. "Ngươi hảo hảo bảo trọng thân thể. Ân nhi sau này chỉ còn có thể dựa vào ngươi." Tô Vân Hi lia mắt nhìn đến phía đối diện. Tố Phượng Di không thể ngăn được bản thân rơi lệ, thì ra, nàng là nhu nhược như vậy, yếu đuối như vậy. "Người đâu." Tô Vân Hi gọi người. "Có chúng thuộc hạ! Quận chúa không biết là có điều gì phân phó?" hai cái vệ binh rất nhanh đã đi vào. "Chúng nô tỳ chờ quận chúa phân phó!" hai cái cung nữ đồng dạng thi lễ. "Hộ tống hoàng hậu trở về Phượng Hoa cung. Truyền ngự y." Tô Vân Hi ra lệnh. "Chúng thần tuân lệnh!" Bọn họ bốn người nhận lệnh, liền tiến tới đỡ lấy Tố Phượng Di, cư nhiên lại bị nàng đột ngột đẩy ra. "Bản cung không đi! Bản cung phải ở lại nơi này!" Tố Phượng Di câu nói bởi vì nàng khóc mà bị ngắt quãng. Bọn họ nhìn thấy nàng chống cự, liền cũng không dám tiếp tục tiến lên, lo lắng sẽ đả thương nàng. "Còn không ra tay!?" Tô Vân Hi ánh mắt lạnh lẽo phao tới bọn họ. "Các ngươi không chuẩn động vào bản cung! Đều cho bản cung tránh ra!" Tố Phượng Di kiên quyết đến cùng. Nhất thời tầm mắt trở nên mờ ảo liền tối đen lại, Tố Phượng Di ngất xỉu ngã về phía sau. Tô Phá Hiển đỡ được nàng, liền để người tới mang nàng hồi cung. "Tỷ." "Tỷ!" Tô Phá Hiển cùng Tô Phá Khanh thời điểm đi vào liền chứng kiến một màng này. Bọn họ nhìn xem những người kia khả năng sẽ là không được việc, liền Tô Phá Khanh mới tiến lên đánh ngất Tố Phượng Di. "Hoàng thượng vẫn còn rất trẻ, nay lại đột ngột như vậy thì đã đi rồi, thật đáng tiếc!" Tô Phá Hiển thở dài. "Còn nhớ ngày trước bản vương cùng tứ ca huynh hai người ở bên ngoài cưỡi ngựa săn bắn, bản vương còn nói với huynh người nào thắng liền Hãn Bảo mã sẽ là của người đó. Không ngờ chớp mắt, huynh thì đã nằm trong quan tài, là một cỗ thi thể lạnh lẽo." Tô Phá Khanh thương tiếc lắc đầu. "Hắn đi như vậy cũng rất tốt." Tô Vân Hi không đầu không đuôi nói một câu. "Tỷ, ý ngươi là...?" Tô Phá Hiển chau mày. "Bản vương chính là không hiểu, thật ra thì có gì tốt?" Tô Phá Khanh nghi hoặc. Tô Vân Hi ngón trỏ đều đặng gõ ở trên nắp quan tài. "Hắn bệnh trạng vốn vô phương cứu chữa. Như vậy chết đi, xem như không còn phải đau đớn." "Lag Lưu ngự y đã nói?" Tô Phá Khanh nhướng mày. "Các ngươi biết Phạm Vô Cứu?" Tô Vân Hi ngược lại hỏi đến bọn họ. "Là hắn." Tô Phá Hiển ngạc nhiên. Tô Vân Hi gật đầu. "Tỷ, ngươi ổn?" Tô Phá khanh thử xem thăm dò đối phương. "Hắn cùng ta là thân sinh tỷ đệ, ta sẽ có thể không đau lòng? Thế nhưng, người cũng đã chết rồi. Bi thương cũng vô dụng." Tô Vân Hi lúc này mới trên mặt mới biểu hiện ra điểm mệt mỏi, nàng lắc đầu lại thở dài. "Ngày mai là ngày để hoàng thượng nhập thổ di an. Cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa." Tô Phá Huân sầu thảm mỉm cười. "Chúng ta lần này cũng xem như đến nhìn hắn lần cuối a." "Các ngươi đến rồi." Tô Phá Hiển đáp lại bọn họ Thì còn lại của Tô Phá Ca huynh đệ tiểu muội cũng đều đã đến rồi nơi này. Bọn họ người nào diện sắc cũng đồng dạng tiều tụy, cư nhiên Tô Phá Nhạc cùng Tô Phá Đàm đều không nhìn thấy mặt. "Tỷ, hoàng thượng trước khi lâm chung thời điểm, có hay không nói điều gì a?" Tô Linh Nguyệt bước đến gần, hỏi hỏi Tô Vân Hi. "Muội nhìn tứ ca huynh ấy lúc chết hảo thương tâm rồi đi." Tô Y Hân cố gắng kiềm chế xung động trong lòng. "Không có." Tô Vân Hi lắc đầu, nàng có chút chột dạ. "Thái hậu bên kia như thế nào?" Tô Phá Hiển hướng đến những người kia hỏi. "Thái hậu hạ lệnh hoàng thúc bọn họ toàn bộ đều không được đến nơi này cho tới ngày mai. Đặc biệt lưu ý Ngũ hoàng thúc." Tô Phá Hy thuật lại. "Nơi này nói chuyện vẫn là không thích hợp, trước trở lại Nguyệt Hoa cung đi." Tô Phá Huân cùng bọn họ đề nghị. Bọn họ lần lượt đều rời đi, Thiên Phước điện bị vải trắng phong toả khắp nơi, thái dương xuống núi, nơi này càng thêm âm u cô tịch, nhìn qua cảnh quan có chút khiến người khác sợ hãi. Bọn họ vội vàng rời đi, liền cũng không thấy được vải trắng che phủ trên quan tài của Tô Phá Ca đột nhiên bị cơn gió lướt qua, thổi rơi xuống đất. -----Hết chương 84----- Tác giả: tự nhiên ta thấy hơi ớn lạnh đó....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]