*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, đều đặn đã đến rất gần. Nữ nhân cũng không có tỏ ra bất ngờ, từ tốn quay đầu. "Ngươi đến rồi." Người đứng ở nơi đó không lên tiếng, cũng không thấy biểu hiện đáp lại. "Ngươi đến liền tốt, ngươi nhìn xem một chút, hắn thì thế nào rồi." nữ nhân hướng đối phương đưa ra yêu cầu. Ngược lại nữ nhân chỉ nhìn thấy đối phương lắc đầu. "Thật sự? Ngươi vẫn chưa nhìn xem, làm sao liền biết không thể?" nữ nhân chau mày. "Không cần." "Thật là vô phương cứu chữa sao?" nữ nhân nhìn đến nam nhân nằm trên giường, sinh khí yếu ớt, khí sắc tái nhợt, trong lòng cũng có điểm không thoải mái. "Không hoàn toàn." Người đó cư nhiên nói một câu khiến nàng ở trong mắt dâng lên tia hy vọng. "Là thật!? Là cách nào?" nữ nhân gấp gáp hỏi. "Cách vẫn còn. Cư nhiên không phải ta đến." Người đó lãnh đạm lại nói. "Phạm Vô Cứu, ngươi nhất định được! Nhiều lần như vậy, Ân nhi, Hiếu nhi các nàng cái mạng cũng đều do ngươi thay các nàng giữ lại. Ngươi sẽ được thôi!" Tô Vân Hi nói đến đây có chút thất thố. "Không thể." Tiểu Bạch cùng nữ nhân trước mặt khẳng định. "Bản cung nói ngươi được liền ngươi được. Xem như thương xót hắn vẫn là hoài xuân loại này độ tuổi, vẫn còn rất trẻ, giúp đỡ bản cung, giữ hắn cái mạng được không?" Tô Vân Hi lia mắt nhìn người nằm trên giường, sau hướng Tiểu Bạch đề nghị. "Điều này nói với ta không cần thiết, đều cùng ta không can hệ." Tiểu Bạch thản nhiên nói. "Phạm Vô Cứu, bản cung sau cùng hỏi ngươi. Người, ngươi cứu hay là không cứu?" Tô Vân Hi nhắm mắt, biểu hiện đột nhiên trở nên khác lạ. Tiểu Bạch lại im lặng không trả lời. "Hảo. Hắn trước sau cũng không cứu được, thế nhưng một mình ở Hoàng Tuyền lộ cũng rất cô độc đi, như vậy thì để bọn họ cùng bầu bạn với hắn đi." Tô Vân Hi mở mắt thời điểm, bên trong đều là sát ý cùng băng lãnh. Tô Vân Hi phất tay, toàn bộ gian phòng nơi này sa trướng bị kéo xuống, lộ ra khắp nơi đều dày đặc thị vệ, bọn họ tay cầm vũ khí đồng loạt hướng về phía Tiểu Bạch. Cung đã giương tên, đao kiếm sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh liền lập tức tấn công, không chút nương tay. Tiểu Bạch còn nhìn thấy ở bên kia, phía sau toán nhân khẩu, ba người Hắc, Thụy, Du bọn họ tay chân bị trói chặt, trong miệng bị nhét khăn vải, tình thế nhìn qua phi thường nguy nan. Cư nhiên ba tên kia ở nơi đó chỉ đưa mắt đảo xung quanh, cũng không hề có giẫy dụa cùng chống cự, giống như đang xem kịch hay. Tiểu Thụy khoé môi giống như còn có điểm cong lên. "Phạm Vô Cứu, bọn họ sinh tử lần này đều nằm trong tay ngươi. Ngươi có thể chọn." Tô Vân Hi liếc mắt Hắc, Thụy, Du ở bên kia, rất nhanh lại cùng Tiểu Bạch đối mặt. Nàng giọng điệu nghe ra được khí tức nguy hiểm. Tiểu Bạch trong lòng âm thầm mỉm cười. Đối phương đem cái chết ra cùng nàng hạ yêu sách, không phải quá vô tri rồi đi. Nghĩ thử các nàng là Minh Giới Vô Thường, vẫn sẽ là sợ chết sao? Nực cười. Thế nhưng loại này ý nghĩ cũng chỉ dám để trong lòng, thoát khỏi nơi này đối các nàng mà nói chính là dễ như trở bàn tay, tuy nhiên nơi này là nhân gian, các nàng không thể tùy tiện làm bậy, cũng không thể thi triển thần lực trốn thoát, như vậy khả năng nơi này sẽ bị náo đến long trời lở đất, trở về Vương Thượng nhất định không buông tha các nàng, Tông Miếu đám người kia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tình hình hiện tại như vậy nguy cấp, bản thân nếu sơ xuất, hẳn sẽ bại lộ thân thế. Tiểu Bạch cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng đã quyết định. "Phạm Vô Cứu, nghĩ đủ rồi? Thế nào, ngươi cứu hay không cứu!?" "Thả người." "Ý ngươi là?" Tô Vân Hi có chút vui mừng. "Ta chỉ biết tận lực. Cứu được hay không, còn xem hắn dương thọ có hay chưa tận." "Bản cung hiểu rõ." Tô Vân Hi gật đầu. Tiểu Bạch cũng không màng nghe hết Tô Vân Hi là nói cái gì, nàng cùng Tiểu Hắc, Thụy, Du sớm đã rời khỏi rồi. Thì sau đó mới phát sinh ở bên ngoài đại môn Minh Hoà điện cục diện kia. Giờ ngọ. Khí trời hôm nay đặc biệt oi bức, thái dương giống như có thể đem ngươi soi đến thiêu đốt da thịt. Thế nhưng ở xung quanh Uyển hồ cách hoàng cung ba mươi dặm cư nhiên lại chật kín người. Tô Vân Hi sau khi ở chỗ Tiểu Bạch nghe căn dặn an bài, lập tức nàng liền hạ lệnh thi hành. Yêu cầu của người kia chính là đem Tô Phá Ca đến hồ nước cách hoàng cung ba mươi dặm, vừa vặn Uyển hồ chính là nơi thích hợp. Chỉ có điều Uyển hồ nơi này lại nằm ở giữa Tây thành, nơi này đặc biệt đông đúc bất kể là khi nào. Thời điểm các nàng xuất phát đến nơi này, hầu hết nhân khẩu trong cung đều bị điều động toàn bộ, trong cung cũng đã phát lệnh đến địa phương này, liền như vậy bách tính các nơi nhận tin, rất nhanh liền đổ bộ lại đây, khiến Tây thành càng trở nên huyên náo. Bên cạnh hồ sớm đã dựng lên lều vải, hoàng thất nhân khẩu thảy đều được thu xếp đi vào trong lều. Quanh hồ đều là người, thời tiết nóng bức, cộng thêm nhiều người như vậy, càng làm tới khí tức nơi này khiến người chịu không nổi. Tô Phá Ca trạng thái hiện tại là sống không bằng chết, không thể ngồi lên, Tô Vân Hi liền hạ lệnh để hắn nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỷ. Bởi vì hanh nóng, cho nên Tô Phá Ca thân thể càng tiết nhiều mồ hôi, điều này càng làm hắn thêm đau đớn, không ngăn được nhíu chặt mày, trên người hôi thối lại càng nặng nề, làm tới kẻ khác không dám đứng gần. Minh Từ liên tục thay hắn đổi khăn. Tố Phượng Di nhìn cũng là không đành lòng. Tô Vân Hi nhìn nàng đang mang thai, vốn dĩ không để nàng cùng đến, thế nhưng nàng thập phần kiên quyết, dù là thái hậu bọn họ cũng đều không thể lay chuyển của nàng ý định, như vậy Tô Vân Hi bất lực đành để nàng cùng theo tới rồi. Bọn họ ở nơi này đã đợi qua nửa canh giờ, cư nhiên người nên có mặt vẫn là chưa xuất hiện. Tô Vân Hi hiện tại sốt ruột muốn chết, phải hay không hắn sẽ nuốt lời, không đến nơi này? Tâm trí rối loạn làm tới nàng đứng ngồi không yên. Bách tính chung quanh qua lại suy đoán thảo luận, loại hình thức gì cũng đều bị nêu ra hết thảy. Ánh mắt tò mò không ngừng phao tới Tô Phá Ca bên này. Đột nhiên lúc này lại thổi qua trận gió lớn. Nước dưới hồ bị gió thổi động, dọc theo hồ cây liễu không ngừng mạnh mẽ rung chuyển. Bụi cát mịt mù khắp nơi khiến người ở nơi đó tránh không được dùng y phục đến che chắn. Hắc, Bạch, Thụy, Du các nàng bốn người đạp phong phi thân thật nhanh cũng đã tới rồi nơi này. Các nàng ở sơn tú giữa Uyển hồ đáp xuống, hướng về Đông Tây Nam Bắc mà toạ vị. Người có mặt đều bị kinh động một phen. Này không biết ở nơi nào đột ngột xuất hiện tới bốn cái kỳ quái nhân khẩu, nhìn thấy bọn họ phi thân trong gió, phi thường đẹp mắt, ngược lại mới khống giống phàm nhân, chính là so thần tiên giống như nhau. Tô Vân Hi cùng hoàng thất nhân khẩu bên này đều đồng dạng không tránh được kinh ngạc. Thường ngày nhìn thấy đối phương có thể đơn giản như vậy, lúc này vì cái gì lại có thể trở thành bộ dạng thoát tục như vậy xuất hiện ở trước mặt của các nàng đi. Bọn họ bốn người trên người vận y phục sa xước, mỗi người mỗi khác màu sắc, thường ngày nhìn đến kim quan lúc này cũng không còn, thanh ti lúc trước kỹ lưỡng bới lên hiện tại lại tùy tiện xõa xuống, mềm mại bị gió cuốn lên. Bọn họ lúc này không có người nào đeo diện sa, diện mạo ở giữa ban ngày phơi bày rõ ràng trước mắt. Trong toán người còn có Dung Đới Giai, Tố Phượng Di, Hải Ngôn cùng Vương Dĩ Cơ, các nàng đặc biệt bị dung mạo của bạch y thân ảnh kia làm kinh động. Như thế nào, như thế nào lại có người có thể giống Tô Phá Ca đến như vậy a. Dung Đới Giai trước đó tuy là đã nhìn thấy đối phương tháo đi diện sa, thế nhưng khi đó chung quanh chỉ có ánh nến mờ mờ ảo ảo, nàng cũng nhìn không rõ, hiện tại như vậy chứng kiến tận mắt, làm tới nàng cũng không khỏi giật mình, quả thực giống với người kia không khác biệt. Tố Phượng Di nhìn đến không chớp mắt, cảnh tượng này khiến nàng hoang mang rối loạn, thế gian làm sao lại có người cùng nàng ái nhân có thể như vậy không có khác biệt đâu. "Phạm Vô Cứu ngươi tới rồi!" Tô Vân Hi trước trấn định tinh thần, tiến lên phía trước, ngẩn đầu gọi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch tóc dài xõa ở trước ngực, ánh mắt lúc này cùng trước kia hoàn toàn khác nhau. Nghe thấy người phía dưới gọi, bản thân cũng nghiêng đầu nhìn đến nàng. "Quận chúa, hẳn trước đó lão nhị cùng người đã nói qua. Chúng ta lần này ra mặt, chính là nghịch đảo thiên mệnh. Chỉ có thể cố gắng, cứu được hay không còn phải xem mệnh kiếp của hắn đi." Tiểu Hắc hướng đến Tô Vân Hi giải thích rõ ràng. "Bản cung đã biết, nếu là không cứu được, vậy cũng xem như đã cố gắng hết sức rồi!" Tô Vân Hi gật đầu, lia mắt đến Tô Phá Ca ở phía sau. "Được." Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy, Tiểu Du nhất quáng gật đầu. Các nàng bắt đầu kết ấn, thi triển thần lực. Bầu trời lúc này xuất hiện dị tượng, mây đen kéo đến chậm rãi nuốt chửng nhật quang, cuồng phong nổi giận, lôi công dữ tợn giáng xuống trần thế. Khắp nơi gió lốc như bão vũ, nước ở dưới Uyển hồ bị cuống lên ba tầng trên thiên không, xung quanh trăm dặm dã thú yêu ma đều gào thét chạy loạn, những loại yêu vật tu vi thấp kém bởi vì chịu không nổi uy áp liền vỡ tạng mà chết, sài lang sợ hãi đến mức không ngừng gào rú đến vong mạng. Tiểu Bạch các nàng kết thành Liên Hoa Kinh Thế ấn thủ, miệng niệm chú, uy áp đánh động ngàn dặm, cao sơn phía xa bị trấn đến nứt làm đôi. Thiên thượng trên đầu thủng ra lỗ hỏng, quang minh từ bốn phương tám hướng chiếu rọi đến các nàng trên thân thể, đem các nàng nâng lên giữa Uyển hồ. Chú kinh càng niệm càng nhanh, uy áp ngày càng mạnh mẽ, Tiểu Bạch các nàng lúc này kết ra Tống Đàn ấn, tế ra Đế Vương Thiên Cách hoàn. Hoàn châu được linh khí bao phủ, không ngừng xoay vòng, chỉ là nhìn xem hoàn châu hiện trạng, nếu như không khắc chế, nhất định sẽ lụi tàn. Nói đến có cách cứu Tô Phá Ca, hắn là hoàng đế, thì chính là mệnh căn cùng Đế Vương hoàn dung nạp làm một. Chỉ cần hoàn châu thịnh khí, hắn mệnh căn cùng khí số sẽ thiên thu vạn đại, nhưng nay hắn gặp phải kiếp nạn, chính là do những việc hắn đã làm đả kích đến mệnh căn của hắn, cũng là đả kích đến Đế Vương hoàn, hắn nếu như càng phạm ác điều, hoàn châu sẽ càng lúc càng suy tàn, cho đến khi hoàn châu hoàn toàn tiêu tan, hắn cũng sẽ cùng hoàn châu đồng quy vu tận. Đế Vương Thiên Cách hoàn hiện tại nhìn đến, chính là đã suy tàn đến cùng kiệt. Hoàn châu là do thiên địa linh khí hỗn độn mà thành, chỉ là muốn nhìn thấy cũng không phải dễ dàng gì. Muốn giữ Tô Phá Ca này cái mạng, chính là phải tế ra hình dạng của hoàn châu, dùng thuần khiết thiên địa linh khí mà đến dưỡng lại hoàn châu, chỉ có như vậy mới mong cứu được hắn. Tiểu Bạch các nàng hiện tại đang làm, cũng là theo đường này mà đến. Đạo linh quang từ các nàng bốn người thống tới đi bồi dưỡng hoàn châu. Bốn đạo quang cùng nhau phối hợp, qua hồi lâu, hoàn châu thực sự đã tốt hơn trước, bắt đầu sinh hào quang, linh khí thâu vào càng lúc càng nhiều. Mà Tô Phá Ca đồng thời cũng đã có sinh khí trở lại. Tô Vân Hi cùng những người ở phía dưới từ đầu đến cuối chứng kiến một màn kinh thiên động địa như vậy, thì để họ triệt để tin tưởng rồi, Tiểu Bạch những người các nàng không phải phàm nhân, hẳn chính là thần tiên hạ phạm đi! Tình cảnh trước mắt bao nhiêu kỳ ảo, bao nhiêu kinh ngạc, bọn họ từ xưa nghĩ đến thần tiên thì thực sự là không hề sai đâu! Hắc, Bạch, Thụy, Du các nàng không ngừng tống ra linh lực, thế nhưng hoàn châu nơi đó giống như là thâu không đủ, càng lúc càng muốn nhiều hơn. Các nàng lúc này nhận thấy điểm bất thường, Đế Vương Thiên Cách hoàn hút linh khí hút đến trương to thành dạng đáng lo ngại. Đột nhiên các nàng nghe thấy thanh âm, loại này thanh âm nghe đến phi thường thu hút sự chú ý. Các nàng lập tức thì phát hiện, Đế Vương hoàn xuất hiện vết rạn nứt rồi. Nháy mắt, các nàng chỉ thấy một đạo ánh sáng chói mắt chiếu thẳng tới, đến khi nhìn lại, Đế Vương Thiên Cách Hoàng thì vỡ nát rồi. Các nàng bị uy chấn đẩy ngược lại, từ trên cao té xuống trên đất, cả bốn người các nàng đều đồng loạt thổ huyết, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương tổn. "Hoàng thượng!" "Vạn tuế gia, vạn tuế gia!" Thanh âm kêu gào truyền đi khắp nơi, tiếng than khóc cũng là dày đặc. Tô Vân Hi nhất thời ngây ngốc. Nàng từ từ quay đầu, để nàng nhìn vào trong mắt cảnh tượng đau lòng. Tô Phá Ca vẫn là ngồi ở đó, không hề di chuyển. Hắn thất khiếu chảy máu, nhãn thần trừng lớn, đều không còn nhìn thấy tròng đen, tay nương theo tràng kỷ buông thõng xuống, long bào bị máu tươi nhuộm đỏ, không còn hơi thở. Hắn chết rồi. "Hoàng thượng băng hà rồi!" Tố Phượng Di ở bên cạnh ôm lấy thi thể của Tố Phá Ca, nàng khóc đến ngất xỉu. Dĩnh Hoa cùng Hồng Liên ở phía sau đỡ được nàng, nhận được lên lập tức thì đem nàng hồi cung. Tô Vân Hi nhìn kẻ khác than khóc, nàng đứng ở nơi đó, không có rơi lệ, cũng không có sầu thảm. Trong lòng lúc này đột nhiên lại cảm thấy đặc biệt thanh thản. Tiểu Bạch các nàng bị thương khó khăn chống đỡ nửa ngồi nửa nằm ở trên đất. Tầm mắt cư nhiên xuất hiện đôi giày thêu hoa, Tiểu Bạch ngẩn đầu, ở trong mắt nàng nhìn thấy, người đến là Tô Vân Hi. Tô Vân Hi khụy gối, đột ngột ôm lấy Tiểu Bạch ở trước mặt. "Đa tạ ngươi." Giọng điệu của nàng nghe đến phi thường bình thản. Nàng ở bên vai của Tiểu Bạch mệt mỏi hôn mê rồi. -----Hết chương 83----- Tác giả: Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi a....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]