Edit: Bạn Cá
Quả nhiên, chàng ta tỏ ra hết sức soi mói, vào rồi mà cũng chẳng buồn ngồi xuống, cứ đứng ôm tay áo quan sát. Liên Đăng cười xấu hổ: “Chỗ này đơn sơ quá, mong quốc sư thông cảm.” Cô vừa nói vừa rút chiếc khăn tay màu cẩm quỳ ra, đặtc ngay ngắn lên nệm, mời chàng ta ngồi: “Quốc sư ngồi đi, bôn ba bên ngoài lâu, chắc hẳn đã mệt lắm rồi. Nghỉ một lát để tôi pha trà cho quốc sư.”
Thật ra chàng ta không khát mà chỉ là đã quen được người khác phục vụ, cũng không hề cảm thấy có gì không ổn. Chàng ta quan sát căn phòng một lượt, đồ đạc cũ kĩ, bày biện đơn giản, không giống với khuê phòng trong tưởng tượng của chàng ta. Nơi này tràn ngập phong cách đơn giản của Đạo giáo, chỉ có một bàn một ghế một tủ, gần như không thể tìm được món đồ thứ tư. Chàng ta nhíu mày: “Cần gì phải ở đây? Bổn tọa từng nói Thái Thượng thần cung có thể thu nhận cô. Dù có quay về thì bổn tọa cũng không ghét bỏ cô. Dẫu sao cô cũng phải trung thành với bổn tọa, trước giờ bổn tọa không bao giờ gây khó dễ với người mình.”
Tuy vậy, cô vẫn chẳng dám đấu tranh, chỉ ngồi trước lò nhìn chàng ta với vẻ tội nghiệp, rồi lại cúi gằm xuống, giọng lí nhí: “Thần Hòa Nguyên cách Trường An đến mấy chục dặm đường, không tiện. Tôi muốn báo thù, không thể ngày nào cũng đi đi về về được.”
Chàng ta mím môi, hơi hếch cằm lên: “Vậy báo thù xong thì sao? Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521794/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.