Edit: Méo
Beta: Cá vẫn đang nghĩ cách tả vẻ đẹp
Quốc sư đứng cách cô không xa, có lẽ chỉ tầm một cái cúi đầu. Đầu óc Liên Đăng đơn giản, không quanh co lòng vòng giống như quốc sư. Cô nở nụ cười cảm kích với chàng ta: “Trên đường đến đây lòng tôi rất rối bời, chỉ lo quốc sư sẽ từ chối. Tôi cũng nghĩ rất nhiều cách đối đáp, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã lòng dạ tiểu nhân rồi. Quốc sư cần thay quần áo không? Để tôi hầu hạ quốc sư.”
Chàng ta thoáng khựng lại: “Sao phải thay quần áo? Cứ làm luôn là được…”
Cô chớp mắt: “À… Vậy cũng được.”
Quốc sư khẽ mỉm cười, khoé môi cong lên, giọng nói cũng trở nên cảm xúc hơn, chàng ta kéo dài giọng: “Bổn tọa chưa thử bao giờ, lần này coi như cô được hời rồi. Nói trước, chỉ một chút thôi, không được tham lam đâu đấy.”
Mấy câu khác đều không lọt vào tai Liên Đăng, duy nhất câu “chỉ một chút” là cô nghe rất rõ. Cô hết sức băn khoăn, ngập ngừng nói: “Tôi cũng cảm thấy mình hơi tham lam vô độ, nhưng hôm nay đã làm thì phải làm cho trót, quả thật là tôi không nghĩ ra được cách nào nữa… Mong quốc sư thứ lỗi, chỉ sợ lần này không phải là lần cuối, ít nhất cũng phải hai năm…”
Lòng quốc sư kinh hãi, hai năm, khác một trời một vực với suy nghĩ của chàng ta. Thời gian có vẻ rất dài, nhưng thôi thì thỉnh thoảng mới một lần, chàng ta vẫn chấp nhận được. Quốc sư đã chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521778/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.