Chàng ta đột nhiên lớn giọng khiến cô giật mình, lòng lo sợ không yên hỏi lại: “Tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, cho dù không phải thuần dương nhưng chưa biết chừng lại có tác dụng.”
Chàng ta hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của cô: “Cô chẳng giúp được gì đâu, dùng máu của người khác có khi phải vài ba canh giờ sau mới ch3t. Dùng máu của cô thì chưa hết một nén nhang là Đàm Nô đã tắt thở rồi!”
Liên Đăng đứng trơ ra không biết phải làm sao. Vậy chắc cô là người thuần âm rồi, có vẻ còn độc ngang thạch tín. Cô nhìn chàng ta đầy mong đợi, buồn bã nói: “Quốc sư không giúp tôi thật sao?”
Quốc sư hơi do dự, trong lòng không thoải mái nên quay mặt đi: “Không giúp.”
Cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc như đứt từng khúc ruột. Không phải giả vờ, cô thật sự đã rơi vào đường cùng.
Thật ra ép người khác khóc không phải thói quen tốt, sau cùng thì quốc sư cũng cảm thấy áy náy. Cuối cùng thì vẫn cứ cho, cô đang bị thương, chỉ vì niềm vui nhất thời mà đùa cô như vậy quả là không phải đạo làm người. Chàng ta đặt tay lên vai cô: “Thôi được rồi, tôi đi lấy máu cho cô, cô đừng khóc nữa.”
Cô ngẩng đầu, trên mặt không có gì gọi là vui vẻ, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước. Quốc sư bị cô nhìn thì chột dạ, vội gật đầu nhắc lại: “Tôi nói thật, đi luôn bây giờ đây.”
Cô nghe thế mới đứng dậy, đi tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521776/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.