Tuyết lớn bao phủ làm cô lập hẻm núi, bọn họ đang ở đoạn giữa Biển Đô Khẩu. Nhìn bốn phía chỉ thấy một màu trắng mênh mang, không phân nổi đâu trời đâu đất.
Đại quân bị vây khốn, Định vương nóng ruột lạ thường. Đây không phải điềm lành, còn chưa giao chiến đã bị thiệt hại ở nơi này, lần gióng trống hành quân này há lại chẳng thành trò cười? Ông ta hơi trách quốc sư: “Quốc sư nói trong vòng ba ngày tất ra khỏi Biển Đô Khẩu, tại sao mới qua hai ngày đã đổ đại tuyết rồi?”
Quốc sư buông mi, gật đầu: “Bổn tọa nói trong vòng ba ngày, bởi vì ba ngày sau thời tiết sẽ càng tệ hơn. Nếu đại quân không thể thuận lợi rời khỏi, đợi đến lúc tuyết ngừng thì hẻm núi này sẽ thây chất thành núi.”
Định vương nghẹn họng, giận tím mặt mày, phẫn hận khôn tả mà lại không thể nổi cơn. Ông ta quay sang quát th40 phó tướng: “Chọn năm đô úy Chiết xung, lệnh cho dẫn một ngàn hai trăm người dọn tuyết mở đường, nội trong một ngày phải thông lối, toàn quân dạ hành, phải ra khỏi Biển Đô Khẩu trước sáng mai.”
Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, song nộ khí nam nhi đã nổi thì khó lòng tiêu tan. Định vương đi đi lại lại trong trướng, nỗi nghi hoặc dần dâng lên. Ông ta liếc nhìn Đô hộ Thái Diễm, cười lạnh: “Nếu có thiên tai thì quốc sư ắt sẽ dự đoán được. Đại quân có thể đóng quân tại Trương Dịch hai ngày rồi hãy đi qua, tại sao phải đi vội trong ba ngày? Quốc sư, tiểu vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521705/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.