Người có tuổi, đến tính khí cũng tu thành đạo hạnh, một khi đã nổi cơn thì khó lòng vỗ về. Định vương bất đắc dĩ, tiến lên xá dài nhận lỗi: “Quốc sư ngàn dặn xa xôi đến trợ giúp tiểu vương hồi kinh, tiểu vương vô cùng cảm kích. Chẳng qua ban nãy lâm trận hoảng loạn nên mới lỡ buông lời thiếu suy nghĩ, mong quốc sư thứ lỗi.”
Mặt mày quốc sư vẫn chẳng có vẻ gì là hòa hoãn. Chàng ta phất tay áo, xoay người rời trướng.
Định vương hơi cuống, vội đánh mắt sang Liên Đăng: “A Ninh, mau nói đỡ cho A gia đi.”
Liên Đăng bất đắc dĩ, đành phải ra theo.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, chàng ta bận áo trắng đứng giữa đất trời, chỉ thấy mái tóc đen nhánh bay phất phơ, giống ngày ấy chàng ta đứng trên Thái Thượng thần cung. Cô cầm ô bước tới, che cho chàng ta: “Giận rồi à?”
“Không. Đang tìm mắt bão, xem khi nào tuyết ngừng.”
Liên Đăng đứng sánh vai cùng chàng ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu chàng phải rời đi, chàng sẽ dẫn tôi theo chứ?”
Chàng ta đáp luôn chẳng cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi. Để nàng lại đây tôi cũng chẳng đi xa được, cuối cùng vẫn phải quay lại.”
Cô đến gần chàng ta hơn: “Thật ra tôi vẫn thầm mong hai người sẽ trở mặt. Tiếc nỗi hai người đều chỉ nói lẫy, không ai coi là thật.”
Quốc sư thở một hơi thật dài, hơi ấm gặp lạnh kết thành làn khói: “Đã đến nước này rồi thì không thể quay đầu được nữa.” Chàng ta cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521703/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.