Việc này tuyệt đối không thể được, vai trò của quốc sư chẳng khác nào ngọc tỉ truyền quốc, người đi đến đâu, nơi đó sẽ có khả năng xưng đế. Nhỡ chàng ta bị mấy vương gia hậu bối đó thuyết phục hoặc là phản chiến, liên hợp với đại quân Tín – Dung đến đánh ông ta thì lúc đó ông ta biết tự cứu thế nào? Định vương không ngu, ông ta rất thấu triệt vấn đề này. Thứ càng quan trọng thì càng không được buông ra, trước khi ông thuận lợi đăng cơ, bảo bối như quốc sư có tác dụng rất lớn, sao có thể chắp tay nhường cho kẻ khác?
Ông ta cười, nói đầy vẻ quan tâm: “Chuyện hai hôm trước đã khiến quốc sư hao tổn nguyên khí, quốc sư hãy tĩnh dưỡng cho khỏe, không nên lặn lội đường xa. Nếu cần người có vai vế ra mặt thì tôi đành làm phiền Thái đô hộ đi chuyến này, mang theo thư do chính tay bản vương viết, đô hộ đến cũng như bản vương đến.” Vừa nói, ông ta vừa nhìn phản ứng của Thái Diễm.
Thái đô hộ gật đầu đồng ý, xoay người chắp tay với quốc sư: “Đại vương nói chí phải, trận quỷ chiến ở biển Đô Khẩu đến giờ hãy còn kinh hãi, trận này quốc sư bị tổn hao tinh thần, vẫn nên ở lại quân doanh điều dưỡng. Đại vương nể trọng quốc sư, mọi việc trong quân đều phải phiền quốc sư bày mưu tính kế. Từ đây đến Bồ Châu cũng chỉ hai, ba ngàn dặm, mỗ quất roi thúc ngựa nửa tháng là có thể cả đi cả về, xin đại vương và quốc sư cứ chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521689/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.