Edit: Phong Miên – Cá
Beta: Cá + tính từ ai cũng biết là từ gì rồi đấy
Hôm sau, còn chưa đến canh năm, bóng tối trước cơn bình minh bao phủ Nga Bác Lĩnh, u ám tựa như trong thế giới khác. Dạo gần đây Liên Đăng khó ngủ, thường thao thức đến gần giờ Tý mới chợp mắt được. Cô cảm thấy vừa ngủ không lâu đã mơ màng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, màn trướng đột nhiên bị thốc lên, có người đứng ngoài gọi lớn: “An Ninh! An Ninh!” (giờ Tý: 23h-1h sáng)
Đầu óc cô hẵng còn choáng váng nhưng vẫn nhận ra đây là giọng của anh hai Thường Niệm, bèn nhỏm dậy đáp: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Giọng Thường Niệm hơi khàn khàn nghẹn ngào: “Em may dậy đi, a gia gặp chuyện rồi.”
Liên Đăng vốn còn ngái ngủ, nghe vậy thì bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy, vơ vội áo Viên Lĩnh tròng lên người, cài đai điệp tiệp rồi chạy ra: “A gia bị làm sao?”
Thường Niệm không thốt được nên lời, chỉ giơ tay chỉ về hướng lều lớn. Cấm vệ canh bên ngoài ai nấy mặt mày nghiêm nghị gấp trăm lần ngày thường, tất cả tử sĩ đều ôm đao đứng cạnh, vây kín lều. Liên Đăng hoảng loạn, cuống cuồng lao vào, tướng lĩnh đã đứng đầy trong lều. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp áo giáp, cô thấy Định Vương đang nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày tái xanh.
Đầu Liên Đăng ong ong hết cả, cô quay sang hỏi y quan: “Đại vương sao rồi?”
Y quan lắc đầu, ông nhường vị trí cạnh giường lại rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521688/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.