Liên Đăng sợ mất hồn mất vía, muốn đẩy y ra nhưng cánh tay lại không đủ sức. Cô vừa định quay mặt đi thì y đã đoán được từ trước, tóm cằm cô, bắt cô phải hé miệng. Cô lại muốn c4n y. Song, y là người tính toán tỉ mỉ, chặn hết các khả năng có thể xảy ra, Liên Đăng muốn c4n răng còn chẳng được.
Nụ hôn cưỡng ép chẳng có gì tốt đẹp. Cô chỉ thấy buồn nôn, vậy mà y lại hôn rất chăm chú giống như đứa trẻ mới vào trường học, tràn đầy hứng thú với bút, mực, giấy, nghiên. Trước đấy, hôn chỉ là môi dán môi, y không hề nghiên cứu điều kì diệu trong đó. Bây giờ, cô đang trong tay y, không còn vỏ bọc, không cần phải lo có chỗ nào làm sai khiến cô nghi ngờ. Dù sao y cũng đã là mẻ chẳng sợ nứt, cô thích hay ghét đều được, y chỉ muốn hôn cô.
Y vẫn nhớ hôm đó nghị sự trong lều Định vương, lúc đi ra, cô đang chắp tay sau lưng đứng gần đó chờ y. Trông thấy y, cô đút miếng hoa quả vào miệng y, nhìn y với ăn xong với vẻ ngóng trông rồi bắt đầu chu môi đòi mi mi. Y hơi ngại, làm như không trông thấy, chỉ ngửa đầu ngắm mây trôi. Dáng người cô thấp, không với tới nên bèn bám vào cánh tay y ra sức nhảy lên. Khi ấy, y cảm thấy rất buồn cười, nhảy rồi mà vẫn không tới, làm sao đây? Y không nỡ nhìn cô cuống lên như thế, đành cúi đầu hôn phớt lên môi cô. Chỉ một thoáng ấy thôi đã khiến trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521680/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.