Trong đêm tối, hơi thở của y lộ vẻ dồn dập, chẳng biết là vì không thể đả thông cho cô hay vì phẫn nộ. Đêm tối như này, chẳng lẽ không phải y nên tận hứng hưởng thụ sao? Tại sao chủ đề của bọn họ đều xoay quanh người khác? Y tức giận, kéo chân cô vòng qua lưng mình, lạnh lùng đáp: “Nói cho cô cũng không sao, nó đang ở Thái Thượng thần cung, tiếp tục làm quốc sư của nó.”
Liên Đăng kinh ngạc đến ngây người. Tin tức này tựa như vạn tiễn xuyên tim. Cô vốn tưởng chàng ta đang phiêu bạt ở đâu đó, không rõ sống ch3t. Không ngờ chàng ta đã trở lại Thái Thượng thần cung. Đúng vậy, nếu chàng ta nhận lệnh hoàng đế tiêu diệt Định vương thì sự phản bội của Phương Châu đương nhiên cũng là giả. Chàng ta trở về, bỏ cô lại nơi này, trở về một mình…
Cô bỗng thấy sống không còn gì luyến tiếc. Cô một lòng giữ mình vì chàng ta, còn chàng ta lại vứt cô cho con quái vật này. Cô biết sống tiếp kiểu gì đây? Kéo dài hơi tàn, trở thành đồ chơi của thầy trò bọn họ ư? Rốt cuộc cô có nên tin lời y không? Biết đâu y muốn li gián nên mới cố tình nói như thế.
Liên Đăng bỗng bừng tỉnh, y đã “tiến quân đến sát thành”. Cô cuống quýt đẩy bụng y ra, lắp bắp: “Lần trước Lâm Uyên làm cùng tôi… chàng đã mất một nửa công lực. Quốc sư phải nghĩ cho kĩ, tôi sẽ hút tu vi của các người. Tôi đã có nội lực của chàng rồi, hút thêm của quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521678/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.