Khi Hạ Thu tỉnh lại, trước mắt không phải là phòng của mình. Sau khi tỉnh chỉ thấy lão quản gia Lưu Thành..
“Lưu quản gia…..” Hạ Thu có chút suy yếu.
“Ai nha, đừng động đậy, phải nghỉ ngơi vài ngày đã!” Lưu Thanh vội đè hắn xuống.
“Nơi này là chỗ nào a?”
“Nơi này là Lưu phủ. Ai, mạng ngươi lớn! Đại nhân nhà ta cầu hoàng thượng khai ân mới bỏ qua cho ngươi!”
Bất tri bất giác đã nợ người ta. Haiz____
“Không ai bị thương a?”
“Không có! Hình bộ cùng Binh bộ hai vị thị lang bắt được súc sinh kia liền đánh chết.”
“Không có là tốt rồi! Đều tại ta không chú ý để con lợn kia chạy vào.”
“Cái này cũng không trách ngươi, có thể là mùi thơm của thức ăn dẫn súc sinh kia tới đi. Ngươi trước nghỉ ngơi, qua hai ngày lại trở về.”
“Vậy…vậy….Lưu đại nhân….”
“Đại nhân nói, ngươi vẫn tiếp tục coi sóc rừng hoa đào, nhưng phải an bài hai người biết chút công phu quyền cước tới trông cùng, tránh cho lại có thứ gì đó chạy xuống phá hư rừng đào.”
“Phiền ngài thay ta cám ơn Lưu đại nhân!”
“Nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ mời đại phu tới kiểm tra xem!”
“Cám ơn Lưu quản gia!”
Hạ Thu cứ tưởng là mình chết chắc rồi! Dù cho không bị lợn rừng giết chết thì cũng bị hoàng đế chém đầu! Không ngờ…..Vị Lưu đại nhân này thật là người tốt, chỉ là một dong hộ mà cũng bảo vệ, nhân tình này, xem như thiếu nợ. Từ nay về sau, có cơ hội nhất định phải trả.
Mấy ngày ở Lưu phủ, nhi tử của Lưu Văn Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-dao-hoa-nguyen/53154/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.