Chương trước
Chương sau
Nơi đây là Tiêu quốc, Tiêu là quốc họ. Kinh đô tên Bình An, nó làm Hạ Thu nhớ tới cố đô Kyoto của Nhật Bản. Tiêu quốc này phồn hoa hơn bất cứ một triều đại lịch sử nào của Trung Quốc, mượn giấy và bút mực mà nói, bình dân trung đẳng đều có thể mua được dễ dàng. Hiện tại Tiêu quốc đang trong thời kỳ nông nghiệp phát triển cực thịnh, buôn bán cũng rất phát đạt. Lúc trước khi biết đây là thế giới mình sống lại, Hạ Thu đúng thật là cảm thán một phen.
Trên phiến đại lục này không chỉ có mình Tiêu quốc, còn có Tây Khung quốc, Minh quốc, Bắc Lam quốc, Dương Sơ quốc. Năm quốc ngược lại không hề có phân tranh.
ĐôngNamlà Tây Khung, Đông là Tiêu quốc, Tây là Dương Sơ,Namlà Minh, Bắc là Bắc Lam. Qua Bắc Lam là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, qua rừng rậm theo như dân đại lục gọi là một ít bộ lạc man di. Tục truyền kỳ thật phiến đại lục này rất rộng, rộng đến mức ngươi không thể nào biết được còn có nước nào khác tồn tại ở đây. Phía Tây là núi tuyết cao cao. PhíaNamlà một vùng biển rộng với vô số đảo nhỏ. Mà phía Đông cũng rất gần biển.
Hạ Thu nghĩ, địa hình này rất giống Trung Quốc, có khi qua phía Bắc, thật sự có tộc người giống người Nga. Mà biển rộng, chắc chắn cũng còn những đại lục khác nữa, chỉ có điều kỹ thuật tạo thuyền của năm nước còn rất lạc hậu, không thích hợp để viễn dương.
Phương diện lạc hậu nhất chính là đội thuyền của năm nước đều được đóng rất lớn, rất hoa lệ, nhưng thời gian sử dụng lại cực ngắn.
Hạ Thu vốn là kỹ sư thiết kế cao cấp của một công ty ở thế kỷ 21, nam nhân thành đạt hơn 30 tuổi. Bị cuốn vào xung đột trong nội bộ công ty, không ngờ lại xuyên qua nhập vào xác tiểu tử 17 tuổi cũng tên là Hạ Thu, có điều thân thể này nhìn thế nào cũng chỉ như mới 15 tuổi, rõ ràng là do dinh dưỡng không đầy đủ. Xuyên qua cũng tốt, ở thế giới đó cũng chẳng có gì để hắn lưu luyến, đứa con mà hắn yêu thương lại không phải là con ruột của hắn. Đã có thể sống lại, thì liền an phận sống cả đời này a, may mắn hắn không xuyên vào thời loạn thế nào đó, nếu không sống chưa được vài ngày lại đã chết rồi. Hắn cũng không ngốc đến mức đem mấy phát minh từ hiện đại đi rêu rao trước bàn dân thiên hạ. Như vậy, hắn đâu còn những ngày yên bình mà sống, đồng thời, đánh vỡ cân bằng của một thời đại, cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.
Phụ thân của thân thể này chết đi, hắn đến phủ Ngự sử trung thừa thông báo một tiếng, từ đó về sau, rừng hoa đào này do hắn tiếp nhận chăm sóc.
Nói đến rừng hoa đào phía Bắc thành, có rất nhiều truyền thuyết, mà truyền lưu phổ biến nhất là rừng đào này do tiên nhân trồng nên, tiên nhân đó hàng năm vào lúc hoa đào nở rộ sẽ tới uống rượu dưới gốc cây, vì nhân gian se duyên kết duyến. Mà cách nhiều năm sau, rừng đào này thành nơi dạo chơi ngày xuân của hoàng tôn quý tộc, quan viên trong triều, hoặc sĩ tử khắp nơi..v.v.. cũng vì thế mà trở thành điểm ngóng trông của các tiểu thư chưa xuất giá.
Ba ngày du xuân sau thường sẽ truyền ra, tiểu thư nhà ai vừa ý công tử nhà ai, công tử nhà ai trèo cao vương thất vân vân và vân vân. Mà Hạ Thu từ nhỏ cùng với phụ thân vừa mới qua đời kia chính là dong hộ của rừng đào này. Nói là dong hộ, tức là mỗi mùa xuân khi hoa nở thì dọn sạch lá rụng, quét tước đình đài, thềm đá. Hơn nữa, còn phải chăm nuôi mấy con thiên nga [hay ngỗng trắng], đợi ngày du xuân thì thả chúng xuống hồ. [dong hộ: người chăm sóc, bảo vệ].
Chỉ có trước mùa xuân mới là lúc bận rộn, mà mấy ngày bận rộn đó quản gia Lưu Thành của phủ Ngự sử trung thừa đều sẽ phái người tới hỗ trợ, cho nên trên cơ bản tác dụng duy nhất của Hạ Thu chính là không để người không có phận sự vào rừng hoa đào, làm hỏng phong cảnh nơi đây. Có thể nói mỗi tháng cầm một lượng bạc, ngoại trừ tuần tra lâm viên ra thì không còn phải làm việc gì khác. Đối công việc béo bở như thế, Hạ Thu thập phần yêu thích.
Đợi đến lúc hoa đào nở, cả rừng hoa tựa như thiên đường nhân gian, đẹp đến dao lòng. Mà Hạ Thu xác thực rất thích rừng hoa đào, đến thế giới này đã ba năm, có lẽ cứ như vậy sống hết đời cũng không hẳn là không thể.
“Đây là Lưu Văn Hạ – Lưu đại nhân, đại nhân, đây là con trai của Hạ Thiên, gọi Hạ Thu, từ nay rừng hoa đào sẽ do hắn tiếp nhận.” Quản gia phủ Ngự sử trung thừa bẩm báo.
Bận xem xét văn kiện, Lưu Văn Hạ không ngẩng đầu, chỉ “Ừh” một tiếng liền bảo quản gia dẫn Hạ Thu đi. Quản gia hảo tâm nói:
“Hôm nay đại nhân thật sự bề bộn nhiều việc, vóc dáng ngươi hơi nhỏ, nếu có chỗ nào không thuận tiện, hoặc là không đủ người thì cứ tới tìm ta là được. Ta là Lưu Thành – quản gia của Lưu phủ.” Lưu Thành nói.
Hoàng đế đem phiến rừng đào vốn không thuộc chức trách của Ngự sử trung thừa trông coi giao cho Lưu Văn Hạ, nhất định là cũng rất coi trọng rừng đào này.
Không có những người khác, chỉ có một mình trông nom rừng hoa đào, điểm này cũng hợp với ý của Hạ Thu. Hạ Thu thật sự cảm thấy mình già rồi, thích yên tĩnh không muốn bị quấy rầy. Lưu Thành nói sai người tới cùng hắn trông nom, nhưng Hạ Thu lại cự tuyệt. Chỉ đến mùa xuân, Lưu Thành mới phái người tới tu bổ lại rừng hoa đào. Không quá vài ngày liền chỉnh trang xong toàn bộ, hiện tại chính là chờ hoa đào nở hết, đám hoàng tôn quý tộc kia sẽ tới dạo chơi.
Nơi ở của Hạ Thu nằm ở rìa phía Bắc rừng hoa đào, chỗ đó không có người tới, bởi vì gần với khu vực săn bắn của hoàng gia. Vừa vào cửa chính là sảnh phòng đơn sơ, hai bên là phòng ngủ, vốn là Hạ Thu một gian, phụ thân một gian, bây giờ trống ra một gian, đối với vị phụ thân kia, Hạ Thu vẫn thực cảm kích hắn đối đãi tốt với mình suốt ba năm qua. Tiếp theo bên phải là phòng bếp, mùa đông có thể hun ấm giường, kế phòng bếp có một cái giếng nhỏ, nước giếng ngọt, có thể nấu cơm. Hạ Thu cảm thán: cuộc sống không bị ô nhiễm thật là tốt. Mà sau gian phòng là chuồng nuôi ngỗng, qua nữa là nhà xí hắn dựng, tương đối gần với bãi săn, vốn không có nhà xí, trước kia chủ nhân của khối thân thể này cùng với phụ thân của hắn đều vào rừng giải quyết, điểm này làm Hạ Thu không thể nào chịu được. Phụ thân bị hắn huyên náo không thuận theo không bỏ qua mới tùy tiện dựng một cái nhà xí.
Bây giờ một mình một người, từ nay về sau ngoại trừ cho đám ngỗng kia ăn no cũng không còn chuyện gì cần phải làm, khu vực săn bắn của hoàng gia thì hắn không thể đi, chỗ đó là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, thường xuyên truyền ra tiếng gầm rú của dã thú, Hạ Thu cũng không muốn mình thành thức ăn dã ngoại của đám mãnh thú. Về phần thức ăn, cứ mỗi năm ngày Hạ Thu sẽ vào kinh mua sắm một lần. Vì lo cho thân thể nhỏ bé này, Hạ Thu tính mua hai đầu dê, một đực một cái, đợi sau này thu hoạch ít sữa dê cho mình uống. Tuy thỉnh thoảng móc được một, hai quả trứng từ ổ ngỗng, nhưng dinh dưỡng vẫn không đủ, cho nên, hắn vẫn cứ phải nghĩ biện pháp.
Nói tóm lại, Hạ Thu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, vừa mở cửa, chính là hoa đào ngập mắt. Đợi khi hoa nở, chỉ cần đi quanh một vòng, cả  người sẽ ươm đậm mùi thơm.
Tuy giờ chỉ có một mình, nhưng cũng không thấy quá tịch mịch. Hạ Thu tính toán kiểm tra lâm viên xong sẽ đi mua chút ít hạt giống rau quả trồng ở khu đất trống cạnh nhà. Trồng trồng rau, nuôi nuôi ngỗng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua thật tốt. Hơn nữa ngỗng này cực kỳ dễ nuôi, cá trong hồ cũng rất phong phú, có thể cho đám ngỗng no bụng. Lúc rảnh rỗi, Hạ Thu cũng sẽ tìm cách bắt vài con cá ăn đỡ thèm.
Hiện tại đào đã ra nụ, sắp sửa nở rộ. Việc Hạ Thu cần làm chính là tuần viên, đợi đến ngày đó sẽ có người đem đồ ăn, rượu ngon tới đặt trong đình, nước trong hồ là từ tràng săn chảy vào, xuyên qua kinh đô nhập vào biển rộng, cho nên hồ ở đây rất lớn, đội thuyền đã sớm tu sửa chỉnh lý tốt sẽ tới đây đợi các quý tộc đến. Thuyền kia thật đẹp, lụa mỏng rủ xuống, trang hoàng hoa lệ. Có thể lên thuyền đều là người có thân phận cực cao. Bên hồ rải rác một vài nhã đình, hàng năm đều có người đến đấu thơ, đối câu đối..v.v.!
Nhưng hết thảy những cái đó đều không liên quan gì tới Hạ Thu.
Cũng không lâu lắm, gió mát thoảng qua mang theo hương hoa thẳng tắp bay vào Bình An. Hoàng tộc, quý sĩ, phú giáp thương nhân sớm đã chuẩn bị tốt khởi hành tới rừng đào, khi ấy, vì bảo vệ những người này, hoàng đế cũng đã sớm phái quân đóng ở bìa rừng, như vậy cũng có thể ngăn chăn một ít tiểu dân tiến vào.
Những tiểu thư khuê các đều sẽ mang theo điểm tâm do chính tay mình làm đến cùng thưởng thức, xem như một cuộc thi nhỏ giữa các vị tiểu thư. Đồng thời, nữ tử chưa xuất giá cũng có thể thừa dịp dạo chơi chọn lựa người mình thích. Mà những nam nhân kia một là được no bụng, hai là được ngắm nhìn đã mắt, vì thế cũng càng thêm khoe khoang tài nghệ của mình. Tài nghệ càng cao, đội thuyền người đó đứng càng được tán thưởng.
Nhưng mà, hết thảy những điều đó, vẫn không hề liên quan gì tới Hạ Thu. Kiếp trước, hắn cho rằng có thể ngủ đủ đến tự tỉnh là một việc vô cùng hạnh phúc, cho nên hiện tại, Hạ Thu đã cảm thấy mình thập phần hạnh phúc. Đợi qua ba ngày, mọi người về hết thì dọn dẹp thoáng qua rừng hoa đào, đuổi ngỗng về chuồng, sau đó sẽ không cần phải dậy sớm nữa. Vì thế, lúc này Hạ Thu thực sự rất vui vẻ, qua hôm nay những người kia sẽ rời đi, hắn cũng có thể ngủ một giấc thật ngon lành a.
Chỉ tiếc, rắc rối rất nhanh đã tới rồi.
Hạ Thu bị thanh âm sâu trong vườn đánh thức, thân phận của hắn đương nhiên không thể xuất hiện trước mặt đám người kia. Điểm này, hắn hiểu rất rõ. Nhưng mà một ít thanh âm không hài hòa hoàn toàn phá hủy không khí tĩnh lặng xung quanh. Nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp, Hạ Thu giật mình cả kinh! Nhà mình có trộm? Cẩn thận tới gần phòng bếp, tay cầm ghế, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng cửa phòng bếp rất không nể tình phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ kinh động bên trong.
Yên lặng giây lát.
Thứ bên trong cùng Hạ Thu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Hạ Thu thầm kêu một tiếng nguy to! Lợn rừng như thế nào lại lọt vào nhà mình? Đám quý tộc hoàng thất kia vẫn chưa đi, nếu để con lợn này xông vào rừng hoa đào, vậy thì xong đời. Huống chi, nhìn xem, hắn cũng không phải đối thủ của nó a!
Rầm, Hạ Thu đóng mạnh cửa! Lợn rừng bị kinh hãi húc mạnh vào cửa, đáng thương Hạ Thu bị húc tới lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn. Chết cũng không thể để nó xông ra! Nếu không hắn nhất định sẽ rơi đầu!
Bi ai chính là con lợn kia lại chạy ra được, Hạ Thu hung hăng ném ghế, trực tiếp đập vào đầu nó, lợn rừng dừng lại hung dữ nhìn về phía Hạ Thu, trái tim hắn thoáng chốc ngừng đập! Thầm kêu không ổn, con lợn kia xông về phía hắn, Hạ Thu một tay ấn đầu nó xoay người nhảy lên, đáng thương Hạ Thu, hắn đã quên, đây sớm đã không phải thân thể khỏe mạnh của hắn trước kia, thân thể hiện tại vừa gầy vừa yếu. Kết quả, Hạ Thu nhảy ra sau lưng lợn rừng, vững vàng ôm lấy mình nó, lợn rừng giận dữ, đạp đạp chân muốn vung Hạ Thu ra. Vung không được, lợn rừng tức giận hướng về rừng hoa đào phóng đi.
Hạ Thu khóc không ra nước mắt: trời muốn diệt ta.
Hắn mới sống được 3 năm ở thế giới này, còn muốn hảo hảo mà sống, không ngờ ông trời lại không thương hắn! Không giết chết hắn không bằng lòng sao!
Ngươi muốn ta chết, cũng đừng để ta xuyên qua a!!! Hạ Thu âm thầm gào thét trong lòng.
Lông mao cứng trên người lợn rừng đâm vào da Hạ Thu. Hạ Thu khó chịu, lại nghe thấy từng đợt thét chói tai. Hạ Thu hô to:
“Mọi người mau tránh ra! Con lợn này điên rồi!”
Rừng hoa đào, lợn rừng mang theo Hạ Thu mạnh mẽ đâm tới, khiến xung quanh người người thét lên. Tiếng thét chói tai càng khiến lợn rừng thêm điên cuồng!
Lưu Thành thấy người trên lưng lợn rừng, nội tâm chấn kinh. Xong rồi! Lúc này sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Xong rồi, xong rồi….
Trọng tâm của Hạ Thu dần dần không ổn, bỗng chốc bị lợn rừng quăng xuống đất, trước mắt tối sầm, ngất đi____
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.