Vương Liên Hoa dứt khoát nhắm mắt lại.
Tim của y rất lạnh, rất giống vẻ mặt lạnh băng hiện tại của y.
Tịch mịch, bởi vì tịch mịch.
Ca múa nơi Vân Mộng các mừng cảnh thái bình, ôm vào ngực cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương, đều không thể tiêu trừ đi sự tịch mịch bên trong tâm y.
Khi đó y sống mơ mơ màng màng, hai từ tịch mịch như giọt rượu lạnh băng chảy vào ngực, theo máu di động lan tràn khắp cơ thể, thẳng tới khi tàn phá toàn bộ thần kinh mới thôi.
Đó là loại đau gần như hít thở không thông.
Giống như bị người dùng ti bố tầng tầng quấn quanh miệng và mũi, áp lực đến nỗi ngực muốn nổ tung.
Y phát hiện mình hoài niệm khoảng thời gian trước đó hơn là sự hưởng lạc hiện tại.
Trong trí nhớ có rất nhiều người, kí ức ùa về như nước lũ, cuối cùng chỉ dư âm lại một gương mặt.
Chỉ còn lại gương mặt mà mỗi khi y nhìn thấy đều hận không thể đem nó đánh thành đầu heo.
Y tự nói với mình, Vương Liên Hoa a Vương Liên Hoa, nếu không thể thắng được người này, chẳng phải một kiếp này đã sống uổng sao?
Y còn tự nói với mình, Vương Liên Hoa a Vương Liên Hoa, ngươi nhất định phải đem người này dẫm nát dưới lòng bàn chân, dùng sức giẫm, thẳng tới khi hắn nhận thua mới thôi.
Cho nên, y đi, đi Nhân Nghĩa Sơn trang.
Y tự cấp mình lý do, mỗi một lý do đều khiến chính mình vừa lòng.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167678/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.