Đường Thiên Hàng sững sờ nhìn mặt nước.
Màu nước xanh thẳm, gợn sóng dập dìu, gió thổi kéo theo từng đợt sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng khuếch tán quanh thuyền.
Một người lái thuyền đưa đầu dò xét, nhỏ giọng nói: “Hai người kia...đều nhảy xuống.”
Đường Thiên Hàng quay đầu lại nhìn về phía thanh âm phát ra.
Nơi đáy mắt bỗng nổi lên sát ý, người lái thuyền còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì một quả thiết đạn đã tiến nhập trán hắn, một cái đầu nguyên vẹn chỉ trong nháy mắt đã bị tạc cho nổ banh như quả dưa hấu dập nát, dịch nhày trắng sệt hòa quyện huyết hồng tanh hôi lênh lán mạn thuyền.
Trên mặt Đường Thiên Hàng không chút biểu tình, giống như vừa rồi thứ bị mình oanh nát chỉ là một quả dưa hấu mà thôi.
Mạng người, chỉ là một chuyện cỏn con.
Lam Tuyết nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Đại ca, có cần đuổi theo không?”
Đường Thiên Hàng thổi thổi hơi thuốc súng tỏa ra từ miệng súng, phun ra vài từ không chút gợn sóng: “Trở về địa điểm xuất phát, quay về Trung Nguyên.”
Hắn nhìn về phương xa, hỏi: “Thẩm Lãng có một đứa con trai, phải không?”
Lam Tuyết đáp: “Đúng vậy, chưa được bốn tuổi, hiện tại Nhân Nghĩa sơn trang do Chu Phú Quý quản lý.”
“Chúng ta đi Nhân Nghĩa sơn trang.”
Đường Thiên Hàng cằm súng chỉ hướng mặt biển, súng phát ra một tiếng, tiện đà cười lạnh.
” Thẩm Lãng, Thẩm đại hiệp, lần này ngươi sẽ lựa chọn gì đây?”
Trong mắt hắn lại tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167670/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.