Vương Liên Hoa nghe thấy chim hót.
Thanh âm trong trẻo khiến người vui vẻ, giống như tiếng nhạc du dương êm đềm, tựa từ trong mơ truyền vào trí óc, giúp ý thức dần trở nên rõ ràng hơn.
Hàng mi run run, mí mắt từ từ nhấc lên.
Thứ đầu tiên y nhìn thấy là Thẩm Lãng.
Sự mỏi mệt chiếm cứ khuôn mặt luôn tràn ngập anh khí bức người, vẻ sức cùng lực kiệt tái nhợt phủ kín người hắn.
Ánh mặt trời chiếu rọi, truyền nhè nhẹ từng đợt khí ấm vào trong động.
Tiếng chim hót vẫn không ngớt, dạt dào sinh khí như ánh nắng vàng nhạt kia.
Thực chân thật.
Hết thảy, đều thực chân thật.
Khi y chống tay muốn ngồi dậy, đầu ngón tay bị thương do kim đâm tiếp xúc với bề mặt đá gồ ghề chợt nhói đau, làm y kinh hô một tiếng.
Ngay khắc đó Thẩm Lãng liền tỉnh dậy.
Chụp lấy tay y cẩn thận quan sát, giương mắt lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Vương Liên Hoa không thèm nhìn hắn, mắt chỉ lo nhìn chằm chằm ngón tay mình, sau đó lẳng lặng rút tay về, xoay người qua phía khác.
Thực bình thản nỏi một câu.
“Thẩm Lãng, ta muốn tắm.”
Thẩm Lãng nhìn bóng lưng của y, khẽ nói.
“Hảo.”
Phía sườn núi có một thủy đàm.
Mặt nước trong veo sạch sẽ như gương, chỉ có vài chiếc lá vàng trôi nổi du đãng trên mặt nước.
Bóng cây trải dài trên đất khẽ lung lay, ánh mặt trời chiếu xuyên qua từng kẽ lá, trang trí cho xung quanh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167668/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.