Vương Liên Hoa thật sự đi rồi.
Y đi, Hùng Miêu Nhi ngăn không được, Chu Thất Thất càng ngăn không được.
Bọn họ đều là người có tâm địa thuần hậu, sao có thể so với hồ ly ngàn năm như Vương Liên Hoa?
Cho nên ngay khi thuyền vừa cập bến, y liền nhắm chuẩn một con ngựa, thả người nhảy lên, sạch sẽ lưu loát ngay cả nửa động tác dư thừa cũng không có, đảo mắt đã chạy như bay. Khi Hùng Miêu Nhi phản ứng lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng người kia xuyên qua giữa dòng người, dần dần không thấy nữa.
Thẩm Lãng được Chu Thất Thất đỡ ra giữa thuyền, nhìn theo y ở phương xa, nói: “Miêu nhi, đừng đuổi theo.”
Hùng Miêu Nhi gấp gáp hô: “Hắn bỏ đi như vậy, Thanh nhi làm sao bây giờ?”
Thẩm Lãng cười suy yếu, hỏi: “Nếu lấy hắn đổi Thanh Nhi, chúng ta có thể không thẹn với lương tâm sao?”
Hùng Miêu Nhi ngẩn ra, lập tức thở dài.
“Hắn mặc dù khogn6 tín lhà người tốt, nhưng không phải đại gian đại ác, đi rồi thì thôi đi, chúng ta cũng đỡ phải mang danh bất trung bất nghĩa bán đứng bằng hữu trên lưng.”
Thẩm Lãng trêu ghẹo: “Hắn nếu biết ngươi coi hắn là bằng hữu, chắc chắn sẽ cao hứng.”
Hùng Miêu Nhi tức giận nói: “Ai quan tâm hắn a.” Câu chuyện vừa chuyển lại bắt đầu lo lắng, “Thẩm Lãng, Thanh nhi cùng vài trăm người của Thiếu Lâm bị nhốt, nên giải cứu như thế nào đây?”
Thẩm Lãng cười khổ lắc đầu: “Ta hiện tại cho dù giẫm mạnh lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167654/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.