Ngày hôm sau thời điểm Vương Liên Hoa tỉnh lại, Thẩm Lãng đang thượng yên cho ngựa.
Tảng sáng dương quang không quá chói lóa, chiếu lên trên người thực ấm áp, cũng thập phần thoải mái.
Phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh cát vàng vô ngôn, tĩnh lặng, lại thê lương.
Nhìn như bình tĩnh, rồi lại dấu diếm bao nhiêu sát khí?
Có lẽ nhân sinh cũng như thế đi.
Bảo vật còn chưa xuất hiện, giang hồ tứ phía đã nổi lên phân tranh.
Chung quy là vật chẳng lành.
Nhìn bóng dáng Thẩm Lãng bận rộn, bất tri bất giác hô gọi:” Thẩm Lãng.”
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn y.
Bạch ý phiêu nhẹ, tóc dài bị gió thổi như nhảy múa, khóe mắt ngày xưa tràn đầy phong lưu thêm chút ý mỉa mai, lúc này lại nổi lên tia đau thương khó hiểu.
Nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Nhanh đến mức Thẩm Lãng phân không rõ là ảo giác hay chân thật.
Hắn không nói lời nào, y cũng trầm mặc.
Qua loa nếm chút lương khô, rồi tiếp tục đi hướng bắc.
Người không thể biết trước tương lai.
Đối chuyện chưa phát sinh, nếu sớm chuẩn bị tâm lý, ít nhất sẽ không luống cuống chân tay.
Lúc nhìn thấy hơn mười thi thể ngang dọc, bọn họ vẫn chưa thực kinh ngạc.
Kinh ngạc phải là kiểu chết của họ.
Có tứ chi quấn quanh một khối, có tay cầm đao kiếm đâm lẫn nhau, hơn nữa là tứ chi chia lìa, không trọn vẹn không đầy đủ, vô cùng thê thảm, miệng vết thương trên người phi thường hổn độn, không hề theo quy tắc gì, nhìn qua như là phát cuồng chém giết lẫn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100977/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.