Thẩm Lãng đang ngồi trong trà lâu, bồi Vương đại công tử uống trà.
Hắn thật sự không rõ, rành rành bốn bề đang thọ địch, người này thế nào còn có thể nhàn nhã như vậy?
Trà là hảo trà, cực phẩm bích loa xuân, khó được địa phương gần sát đại mạc này lại có thể có hảo trà như vậy. Bất quá nếu trong chén biến thành rượu, hắn nguyện ý vui vẻ chịu đựng.
” Người.” Vương Liên Hoa đột nhiên bính ra một chữ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên nói:” Người nào?”
” Nữ nhân.”
Tầng trên trà lâu có vài nữ tử tuổi nhỏ, diện mạo thanh tú đang ngồi, minh lý ám lý không ngừng đem ánh mắt liếc qua bên này. Gặp Thẩm Lãng nhìn phía các nàng, lập tức đỏ bừng mặt. Cũng khó trách, bọn họ một cái ngọc thụ lâm phong, một cái khí vũ hiên ngang, cô nương nhà ai thấy cũng sẽ xuân tâm đại động.
” Đối đầu kẻ địch mạnh, Vương công tử thật không quên phong hoa tuyết nguyệt.”
Vương Liên Hoa buông chén trà, hướng hắn trông lại:” Ta nói chính là một nữ nhân có độc.”
Thẩm Lãng cả kinh:” Độc tiên tử?!”
Vương Liên Hoa đem ánh mắt hướng về người đến người đi trên đường, nói:” Thẩm đại hiệp nói nàng sẽ ở na?”( ^o^ ta thích chữ na)
” Ta tình nguyện nàng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.” Nhớ tới nữ nhân ” Độc tiên tử” đã hơn năm mươi, diện mạo vẫn như thiếu nữ, Thẩm Lãng tự thân một trận ác hàn. Mấy năm trước chính mình từng kiến thức qua thủ đoạn chỉnh người của nàng, kia quả thực muốn sống không được. Sau bị giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100976/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.