Vương Liên Hoa ngẩng đầu, cười tươi như hoa:” Chính là ta càng muốn cự tuyệt.”
Này thực giống như phụ nhân dạo phố mua đồ ăn, có người chẳng những tặng không cho nàng đồ ăn, còn cho thêm mấy lượng bạc.
Sẽ có người cự tuyệt sao?
Đương nhiên sẽ không.
Nhưng Vương Liên Hoa là Vương Liên Hoa, thiên hạ chỉ có một Vương Liên Hoa.
Cho nên y nói” Không”.
Sắc mặt Đường Thiên Hàng rất khó xem, tuy rằng trời thực tối, nhưng lúc này sắc mặt hắn tuyệt đối còn đen hơn trời đêm.
Hắn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn.
Nói cả nửa ngày, nói đến cảm xúc mãnh liệt, nước miếng đều phun, đến cuối cùng vẫn là hai chữ: Cự tuyệt.
Hắn nhanh chóng rà soát lại những tư liệu điều tra được về Vương Liên Hoa trong đầu.
Trừ bỏ một phần lớn tán thưởng tài hoa, vẻ ngoài của y, tính cách y tóm gọn chỉ tám chữ: tự tư tự lợi, âm hiểm xảo trá.
Người như vậy, có lý do gì cự tuyệt yêu cầu mà hắn đưa ra?
Nhưng y lại cự tuyệt.
” Vương công tử, ngươi đã nghĩ tường tận chưa?” Đè xuống lửa giận trong lòng, Đường Thiên Hàng trầm giọng nói.
Vương Liên Hoa cười nói:” Đường công tử tuổi còn trẻ, lỗ tai không phải điếc đi, chẳng lẽ không nghe rõ?”
Đường Thiên Hàng cả giận nói:” Ngươi……!!”
Vương Liên Hoa từ trong lòng ngực xuất ra tấm da dê, ở trước mặt hắn lắc lắc:” Đường công tử muốn giết ta rồi tái đoạt bảo đồ?”
Gió thổi, lá rơi
Sát khí đã hiện.
Đường Thiên Hàng trong tay xuất ra ám khí, phá không trừ phong, gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/100974/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.